Nửa đêm, Huế Minh giật mình tỉnh dậy nhìn thấy chiếc chăn trên người mình có một hương thơm rất đặc biệt. Mùi hương này khiến mũi anh rất dễ chịu. Đưa mắt nhìn thấp xuống, anh nhìn thấy Linh Hoa mệt mỏi mà ngủ gục trên bàn, màn hình laptop còn chưa tắt. Cô gái này quả là siêng năng hơn người rôi.
Chạm nhẹ vào chiếc mũi bé bé xinh xinh, anh vô thức cười nhẹ.
"Chẳng khác gì bé gấu trúc"
Nhìn đôi mắt thâm đen sì sì của cô càng khiến anh thêm xót. Bế nhẹ cô lên tay, cứ nghĩ sẽ bị thức giấc nào ngờ cô mê ngủ tới mức không chút động đậy. Cứ như cái xác mặc cho người ta làm gì, anh ta thầm nghĩ may rằng cô có phúc mới gặp người tốt như tôi đó nếu không thì...chẳng thèm nghĩ tới.
Khó khăn lắm, loay hoay mãi mới có thể mở được cửa phòng ngủ, dùng chân đẩy nhẹ nó vào. Vừa bước vào căn phòng ngập mùi hương hoa ập đến khoang mũi của anh. Hương thơm làm anh rơi vào chiều không miên man chẳng thoát ra được. Đi khẽ đến giường, nhẹ nhàng đặt cơ thể nhỏ bé trên tay xuống giường. Dáng vẻ ngủ ngon của cô thật gây sự chú ý. Gương mặt lúc ngủ lại vô cùng dễ thương khiến anh chỉ muốn nhìn mãi.
Đi đến cửa, anh bật công tắc điều hoà trong phòng, đi ra bên ngoài lấy chiếc chăn khi nãy mang vào đắp nhẹ lên người cô.
Cúi người xuống nhìn thật kĩ, thầm oán giận. Đáng yêu như vậy mà nỡ lòng nào lại khó tính thế. Sợ rằng bản thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-lanh-cho-em/3629749/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.