Từ nãy giờ cả hai cứ giữ mãi một vị trí ấy, tiếng khóc vẫn không có chút nhỏ đi. Huễ Minh có thể cảm nhận rõ nhịp tim của Linh Hoa. Có vẻ cô đã rất hoảng loạn.
"Nín nào"
"Có tôi ở đây, em cứ khóc như vậy hoài tôi khóc theo em đó"
Linh Hoa vừa nghe giọng của anh bất chợt giật mình, ngừng hành động của mình lại, nhưng tiếc nấc vẫn còn nó vẫn không thể ngừng được. Đẩy nhẹ anh ta ra đứng trước mắt Huễ Minh nhìn anh lên tiếng.
"Trễ rồi, anh về đi"
Gì chứ cô gái này, vừa mới giúp cô ta chưa kịp đứng nóng chân đã bị chủ nhà đuổi rồi hả. Huễ Minh đóng nhẹ cửa nhà cô lại rồi nhẹ nhàng lên tiếng.
"Em không sợ rằng sau khi tôi rời khỏi đây"
"Bùm"
"Hắn ta sẽ biết em và tôi nói dối những điều vừa nãy, hắn ta sẽ xử em nặng hơn ban nãy sao"
Anh vừa nói vừa dùng tay gỡ giày mình ra bước vào, dáng vẻ rất tự nhiên như ở nhà mình.
"Anh đừng có doạ tôi"
Anh đi đến chiếc ghế sofa ngồi vào nó nhìn ra phía cô lên tiếng.
"Tôi không doạ em"Thay vì đối đầu lại với câu nói của Huễ Minh, cô lại nhớ ra điều gì đó đưa đôi mắt khó hiểu nhìn về phía anh. Bất giác lên tiếng hỏi anh ta.
"Sao anh lại lên đây được"
"Anh không có thẻ thang máy"
Huế Minh nhìn về phía cô, khuôn miệng có chút cong lên trêu chọc.
"Em lo lắng à"
Linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-lanh-cho-em/3620298/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.