Anh chợt có một suy nghĩ khó hiểu khác, ngày thường Linh Hoa rất ít khi chủ động gọi đến anh, sao hôm nay lại gọi. Cũng không chừng chờ gì anh vội nghe máy cô.
“Đón tôi ở cơ quan”
Anh vừa nghe xong câu này khựng lại một vài dây, nghi ngờ cái người đầu dây bên kia có phải cô không. Đừng nói là bị bắt cóc rồi đấy nhé, đã chủ động gọi cho anh mà con bảo anh rước, có lẽ hôm nay trời Bắc Kinh gió giật cấp bão lũ tới quá.
Anh vội gác lại tâm tư rối bời khi nãy, chuẩn bị để ra xe đón cô.
Ở toà án nhân dân, cô từ phòng của cấp trên bước ra, nhớ đến cuộc hội thoại lúc nãy.
(Hồi tưởng)
Linh Hoa đẩy cửa bước vào, cô đẩy một sấp giấy tờ về phía ông ta. Ông ta nhìn nó có chút suy nghĩ chỉ để lại cho cô một câu nói.
“Cô chắc với quyết định của mình chứ, tôi sẽ giữ đơn nghỉ việc và cho cô thêm thời gian để suy nghĩ, đến khi thích hợp nói chuyện lại với tôi”
“Với vị trí hiện tại của cô là sự nỗ lực cả đời của rất nhiều người, nên tôi muốn cô phải suy nghĩ một chút thấu đáo”
Từ khi rời khỏi phòng làm việc của cấp trên cô luôn nghĩ về những câu mà ông ấy dành cho cô.
Công việc này đối với cô mà nói chẳng phải là điều cô luôn mong muốn hay sao. Nhưng đôi khi cô cũng rất áp lực với chúng, ánh nhìn của công chúng đứng giữa sự công bằng dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-lanh-cho-em/3508936/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.