Quay trở lại phía Huễ Minh sau sự viêcn tình cờ gặp cô khi nãy tâm trạng cũng dần thả lỏng ra khá nhiều.
Anh quay trở về căn phòng có bàn ăn của gia đình anh đang dùng bữa. Đẩy cửa bước vào đập vào mắt anh rằng Mẫn Văn cô ta từ khi nào đã chuyển chỗ ngồi cạnh chiếc ghế của anh.
Bước vào ghế ngồi xuống nới lỏng cà vạt một chút khuôn mặt quay trở về trạng thái căng thẳng không còn thả lỏng nữa. Ba anh một lần nữa lấy lại không khí vui vẻ lên tiếng.
“Huễ Minh, giờ cũng trưa rồi con cũng nên về nghỉ ngơi một chút đi, chiều ta lên trụ sở chính gặp con bàn về công viêcn vừa qua”
Anh chỉ gật nhẹ đầu rồi đứng dậy định quay người bước đi…
Thì mẹ anh lại lên tiếng…
“Đưa Mẫn Văn về nghỉ ngơi, con tính để vợ mình bắt taxi về à?”
Anh chỉ quay người lại trả lời mẹ anh một cách lạnh tanh rằng…
“Cô ta không phải vợ của con”
Nói rồi anh quay người rời… Mẹ anh liền đẩy Mẫn Văn ra hiệu cho cô đi theo anh. Cô ta cũng khá ngoan ngoãn nghe theo.
Ngồi trong bàn ăn ba anh cũng dần lên tiếng…
“Tôi nghĩ là chuyện này cũng không nên cưỡng ép thằng bé quá nhiều”
Mẹ anh trả lời khá vô tư.
“Ông nghĩ xem nó cũng 30 tuổi đầu chứ có phải ít ỏi gì không mau lấy vợ để tôi còn có cháu mà bồng”
“Vả lại ông nhìn xem con bé này là bác sĩ, xinh xắn ngoan hiền như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-lanh-cho-em/3359916/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.