Chương trước
Chương sau
Cứ dừng lại im lặng suốt khoảng thời gian như vậy khiến anh không thể chấp nhận được liền ngỏ ý kiếm gì đó bắt chuyện với cô.

" Hay là tôi đưa cô về, dù sao cũng đỡ một khoảng tiền taxi "

Nhã Kỳ thấy càng ngày càng có chút không đúng, theo anh bao năm cô đều không bao giờ thấy dáng vẻ như này của anh. Giống như dáng vẻ theo đuổi một người vậy. Là dáng vẻ giống cô.

" Thưa chủ tịch, hôm nay lúc ba giờ chiều anh còn một cuộc họp với tổ công tác "

Anh khó chịu nhìn cô ta..

" Khoan nhắc về chúng "

Lúc này cô cũng nhanh chóng lên tiếng vì dù sao cũng có lý do để cô ngỏ ý của anh ta một cách hợp lý

" Nếu anh bận thì cứ làm, tôi cũng còn phải có việc bận "

" Vậy còn bữa ăn trưa? "



Anh thấy cô đang có ý định từ chối khéo nên liền nghĩ ra một cách khác..

" Tôi lúc sáng cũng đã ăn rồi giờ tôi phải qua đối tác nữa nên xin lỗi anh nhé "

" Dừng xe "

Lúc này tài xế riêng nhìn thấy sắc mặt của anh cũng khá là khó xử cũng không biết nên dừng hay không. Mãi mới nhận cái gật đầu từ anh. Rồi đỗ xe gọn vào bên đường.

Lúc này, anh nhanh chóng lên tiếng trước khi cô có ý định mở cửa xuống xe.

" Vì khá hài lòng với cách làm việc phiền cô có thể cho tôi xin card visit của cô được chứ? "

" Biết đâu sau này, chúng ta có vài công việc cần hợp tác "

Cô mở chiếc túi của mình lấy ra tấm card bé bé đưa cho anh rồi quay người mở cửa...

" Sau này nếu có duyên chúng ta sẽ hợp tác cùng như hôm nay lúc đó tôi sẽ bù bữa trưa hôm nay cho anh "

Nói rồi cô đóng cửa đi ra bên lề đứng đợi taxi, anh ngồi trong xe đang ấm ức vì bị từ chối. Nhìn tấm card trên tay thầm nghĩ.

" Nếu có duyên sao, dù không có tôi cũng sẽ tạo cho có "

" Để xem em từ chối tôi cả đời này được không"



Cô nhanh chóng bắt được taxi rồi ngồi đó chạy lên cơ quan, đến phòng làm việc. Nhìn tờ báo đặt gọn trên bàn cô ngồi ngay ngắn vào bàn làm việc.

Rồi từ từ mở tờ báo đọc tin tức ngày hôm nay, từng dòng chữ rồi chợt cô dừng lại ở một mục tin của tờ báo hôm nay.

Gương mặt này, là đứa bé sáng hôm đó, của vụ kiện đó lại tự treo cổ tự tử trong chính căn nhà cũ kĩ ở quê của người bà.

Khi đọc đến dòng tự đề này cô đã không thể kiềm được suy nghĩ. Đúng là người ác họ thường luôn sống thảnh thơi, họ hưởng thụ cuộc sống muôn màu này một cách trọn vẹn. Hơn những nạn nhân vô tội đáng thương, vết thương là họ trải nghiệm nên cả đời này không thể sống một cách trọn vẹn được.

Dù sao con bé ra đi ở tuổi đời quá nhỏ, bỏ lại người bà lớn tuổi với nỗi đâu không bao giờ quên được. Người đáng thương nhất vẫn là người ở lại. Nhưng mà tiền có thể che mắt người đời nhưng không thể che mắt trời nhân quả không chừa một ai cả.

Sống trong một thế giới con người con đáng sợ hơn bất cứ thứ gì trên đời này thì cách giải thoát cũng là một điều gì nhẹ nhàng với con bé. Làm ở cơ quan, tiếp nạp hơn một trăm vụ hiếp *** khác nhau. Cô tự hỏi bọn chúng không cảm thấy cắn rức lương tâm khi làm những điều cầm thú đó sao. Xoa xoa hai thái dương của mình.

Suy nghĩ nhiều làm cô già đi mất, bảo sao bọn bạn cứ liên tục gọi cô là cô già trong khi năm nay cô chỉ mới 25 tuổi.

Cô đang ngồi sắp xếp một chút lại bản thảo cho buổi phiên tòa chiều nay. Thì trợ lý của cô bước vào nhẹ nhàng lên tiếng.

" Chị Từ buổi phiên tòa sắp đến thời gian diễn ra rồi "

Cô quay người lại trả lời.

" Tôi biết rồi "

Cô chỉnh lại trang phục tóc tai, đeo chiếc kính chuẩn bị vào trạng thái làm việc. Từng bước bước vào nơi diễn ra phiên tòa.

Không khí nơi đây khá là ngộp ngạt, lúc này người ngồi ở vị trí cao nhất lên tuyên...

" Mời luật sư hai bên bắt đầu đối chất "

Anh ta luật sư bên phía bị cáo lần lượt đưa từng bằng chứng hình anh dùng lời lẽ của mình để dẫn dắt minh oan cho thân chủ của mình.

Cô chỉ nhìn cách anh ta nói rồi ghi chép một số thứ, đẩy chiếc kính của mình lên cho đúng tầm rồi lắng nghe từng giả thuyết anh ta đưa ra.

Lúc này cũng đã có tiếng nói..

" Được rồi đến phần phản biện bên phía bị hại "

" Thưa thẩm phán, cố vấn và tất cả mọi người có mặt ngày hôm nay, theo lời luật sư bị cáo anh đã đưa ra bằng chứng và những giả thuyết chứng minh thân chủ của anh ta là một người không bạo lực gia đình, thương vợ yêu con "

" Thông qua những bức ảnh chụp chung của cả gia đình, cách anh ta nhìn vợ con của mình cười tươi là đã đủ thuyết phục rồi sao? là những khoảng chi tiêu lo lắng cho gia đình của anh ta? Tôi nghĩ đây là trách nhiệm tối thiểu của một người đàn ông khi anh ta lập gia đình và có con cái "

" Vậy cho hỏi anh có biết được rằng đứa con gái nhỏ mới mất cách đây vài tháng dị ứng gì chứ? "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.