Rất nhanh sau đó cô cũng đã trở về nhà, nhìn vào gương trong nhà tắm. Khuôn mặt xinh đẹp đã có một vết cứa nhỏ rươm rướm máu trên má.
Nguyên nhân chắc là do chiếc túi bị quăng vào khi nãy. Cô cũng lấy băng keo cá nhân dán qua loa. Với những thứ tổn thương kia thì vết thương nhỏ ngoài da đáng là bao nhiêu.
Thở dài, cô bước chân vào bồn tắm, nằm xuống ngâm mình trong làn nước lạnh. Đôi khi cô cảm thấy bản thân mình đáng ra không nên tiếp tục sống.
Nhưng mỗi khi gần như cô mất đi ý chí, và có những suy nghĩ không đúng cô liền nhắc nhở bản thân về ngày hôm đó. Nhắc nhở rằng cô nhất định phải đưa tên cần thú đó đến với pháp luật.
Nhắc nhở rằng nhất định phải sống tiếp phải tận mắt chứng kiến cảnh tên đó bị xét tội chịu những hình phạt thích đáng mà hắn đã gây nên.
Nhưng những điều đó liệu có phải là hơi mông lung không. Ngay cả khi bây giờ cô không còn bất cứ tin tức gì của tên cầm thú đó. Lý do sống của cô có phải là rất vô nghĩ hay không.
Hàng ngàn câu hỏi, tự trách bản thân liên tục được đặt ra. Cơn đau đầu lại ập đến, tối nay chắc phải dùng đến thuốc mới có thể yên giấc được đây.
Cũng đã kết thúc ngày nghỉ phép rồi phải đi làm tiếp thôi. Mới sáng sớm tinh mơ cô đã đến văn phòng. Vừa mới tới cứ nghĩ mình là người đến sớm nhất nào ngờ Mặc Tử cậu ta chẳng hay từ khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-lanh-cho-em/2798192/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.