Lúc ngoài cửa truyền tới tiếng xe, Mạc Sương đang trong thư phòng xem xét ngăn tủ, thử tìm các ghi chép để truy về quá khứ. Cô nghe tiếng động thì bỏ xuống đồ đạc, đi đến bên cửa sổ nhìn, thấy Trác Vi Lan đang lảo đảo bước đi.
Không phải là bị thương chứ?
Cô thấy lo vội chạy xuống lầu, ngay cả giày cũng chưa đổi liền chạy ra sân.
Trác Vi Lan còn chưa vào nhà, đứng giữa lối đi nhỏ, nghe người bên cạnh nói gì đó bên tai, hai má lại hồng hồng, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn.
"Cô là ai?" Mạc Sương nhất thời thấy khó chịu, không cần biết bản thân trước khi mất trí nhớ có biết Đàm Thiều Thi, người đang đưa Vi Lan về nhà hay không, trong lòng nghĩ thế nào đều hỏi ra miệng.
Đàm Thiều Thi không trả lời, Trác Vi Lan lại nâng tay, chỉ vào mũi cô cười to, "Ha ha! Rốt cuộc cũng có ngày chị ở nhà chờ tôi!"
Mạc Sương ngỡ ngàng.
"Tôi là Đàm Thiều Thi, là đồng nghiệp của Vi Lan." Đàm Thiều Thi kịp phản ứng, nắm cái tay Trác Vi Lan đang muốn chọt đến mặt người ta kéo lại, "Vi Lan uống rượu, đi không vững, tôi đỡ cậu ấy một chút thôi, mong cô đừng hiểu lầm."
Người ta đã khách khí, Mạc Sương cũng sẽ không làm xấu mặt, nhớ đến phải đỡ Trác Vi Lan đang đứng không vững, cô đi qua vươn tay muốn dìu vợ vào nhà, "Vất vả cô rồi, để tôi đi."
Bỗng nhiên cô đứng hình, Trác Vi Lan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-kip-ly-hon-vo-mat-tri-nho/2897616/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.