"Anh ta là ai vậy?"
Trác Vi Lan bị một câu làm cho choáng váng.
Mạc Sương không vội truy vấn, nắm ngón tay nàng không buông, lặng lẽ dùng ánh mắt vô tội nhìn nàng.
Cùng với cảm giác ai oán sắp bị bỏ qua một bên ban nãy, Trác Vi Lan nghẹn một bụng hỏa không thể phát tiết ra nửa phần, liền bị câu hỏi của Mạc Sương mặt mày ngơ ngác, bộ dạng níu chặt tay mình như sợ bị vứt bỏ, ánh mắt đề phòng nhìn về phía trợ lý Trần đánh cho tan tác.
Đây đâu phải Mạc tổng, đây là học sinh tiểu học không chịu đến trường gặp cô giáo thì có.
Nàng làm sao lại quên Mạc Sương mất trí nhớ?
Trác Vi Lan vô lực thở dài, nhân lúc trợ lý Trần chưa đi tới, chủ động giải thích, "Đây là trợ lý Trần mà em nói với chị đó, chị chưa gặp qua sao?"
"Chưa," Mạc Sương lắc đầu, cao thấp đánh giá một lần, "Hóa ra là người này."
Trác Vi Lan nghĩ không ra, "Ai đón chị về nhà từ bệnh viện vậy?"
"Ba."
"Ặc." Trác Vi Lan cảm thấy đáp án nghe quen quen, cẩn thận nhớ lại, mảnh nhỏ ký ức lúc say rượu mơ màng hiện ra —— nàng còn nhớ là, Mạc Sương cũng có nói được ba cho nghỉ dài hạn.
"Trợ lý Trần biết chuyện chị mất trí nhớ không?"
"Có thể là có nghe bác sĩ nói." Mạc Sương thành thật đáp, "Số người chắc chắn biết chuyện chỉ có em và người đàn ông hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-kip-ly-hon-vo-mat-tri-nho/2897609/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.