Trác Vi Lan chưa từng nghe thấy Mạc Sương nói chữ "Cầu xin", nhưng hôm nay đã nghe được hai lần liên tiếp.
Cuối cùng nàng cũng đợi đến lúc Mạc Sương tháo lớp ngụy trang xuống.
Nhưng Trác Vi Lan cũng không vui.
Giọng của Mạc Sương không thể nói là cầu xin, nhưng âm thanh đè nén vô cùng nhẹ nhàng, giống như lông chim lướt qua tai nàng, nàng chỉ dám dùng sức trong chốc lát để ôm lấy bàn tay bị thương của cô, rồi sau đó ấn vào vuốt ve xoa dịu, chỉ cần nàng di chuyển thì sẽ tụt xuống.
Trác Vi Lan cảm thấy Mạc Sương vô cùng dè dặt cẩn thận, cũng vô cùng khiến người khác đau lòng.
" Được." Nàng thấy Mạc Sương không dám dùng sức, đứng dậy ôm chặt lấy cổ của nàng: "Nghe theo chị."
Mạc Sương "ừm" một tiếng, giọng nói hơi run rẩy.
Nghe ra được một chút nức nở, Trác Vi Lan nhớ lại hình ảnh Mạc Sương trốn ở trong phòng tắm khóc thầm, mũi nàng không ngừng chua xót khó chịu: Tại sao lại có chuyện giống nhau, mà phải khiến Mạc Sương chịu đựng tới hai lần?
Nàng thích khóc, nhưng cũng biết lúc nào cần phải chịu đựng, cắn môi chớp mắt, ngây người không để cho sự chua xót và nước mắt ảnh hưởng đến bản thân mình, điều chỉnh tần số hô hấp, không muốn để Mạc Sương phát hiện.
"Vi Lan." Mạc Sương bất chợt mở miệng.
Trác Vi Lan hắng giọng rồi mới đáp lại: "Ơi."
"Những thứ này là ba cho em sao?"
" Ừm..." Trác Vi Lan vừa nghĩ tới mình giấu giếm hơn nửa ngày thì chột dạ, xoa nhẹ bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-kip-ly-hon-vo-mat-tri-nho/2897556/chuong-39.html