Dượng tới khá vội vã, nụ cười trên mặt không giấu được vẻ mệt mỏi, hai mắt đỏ bừng, một tay xách vali, một tay cầm đặc sản địa phương được bán bên cạnh trạm xe lửa.
"Chào dượng." Mạc Sương bước lên cùng Trác Vi Lan, lễ phép chào hỏi.
Nụ cười của dượng càng vui vẻ hơn: "Chào hai con, đây là đặc sản dượng vừa mang về từ thành phố M."
Ông ta quét nhìn hai người bọn họ, ánh mắt tập trung trên người Mạc Sương, duỗi tay muốn đưa đồ cho Mạc Sương, nhưng vừa nâng tay lên, phát hiện tay áo khoác dài dính bụi bặm, hơi bẩn.
Vì vậy, sau khi dượng đưa cho Mạc Sương thì lập tức căng thẳng xoa tay, tuy động tác nhẹ nhàng, nhưng vốn không giấu được.
Ông ta không dễ dàng gì mới phủi sạch tay áo, muốn thay giày vào cửa, lại thấy giày da đang mang dính đầy bụi, một sự tương phản rõ nét với đôi dép sạch sẽ mà dì Phương lấy ra.
Đầu dượng càng cúi thấp hơn, lúng túng hơi né người, không để đôi giày da kia đối mặt với bọn họ.
Dì Phương thấy vậy, nhận lấy vali đồng thời thuận tay đưa một tờ khăn giấy, lướt qua bánh xe lăn trên vali, nói hai câu giảng hòa: "Gần đây không dọn sân, trên đường đều là bùn."
Cho dù là ở nhà họ Mạc, dượng cũng không quen nhìn người khác làm việc, ông ta cười gượng nói đúng vậy, rồi cứ thế đứng ở của tranh giành với dì Phương, cùng nhau dọn dẹp sạch sẽ "Bùn của trời mưa" rồi mới chịu vào cửa.
Trác Vi Lan và Mạc Sương hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-kip-ly-hon-vo-mat-tri-nho/2897546/chuong-42.html