Nghiêm Tự nhập viện tại thành phố C hơn một tháng, mọi thông tin đều bị phong tỏa, ngoại trừ các nhân viên có liên quan của tổ tiết mục, không một ai biết được tin ảnh đế ngã ngựa bị thương.
Thời gian này, Kha Tây Ninh ban ngày đi quay chương trình, tối đến lại vội vã trở lại bệnh viện với Nghiêm Tự. Mỗi lần trước khi Kha Tây Ninh đi, Vu Lôi sẽ chủ động đưa cho cậu một hũ canh, kêu cậu mang cho Nghiêm Tự.
Có khi là canh cá trích, có khi là canh sườn, có khi lại là canh gà hầm nhừ tới thơm nức.
Nghiêm Tự ăn một hai lần còn được, ăn nhiều hắn lại thấy bổ quá.
Mỗi lần cửa phòng bệnh mở ra, Kha Tây Ninh đi vào, hắn rũ mắt nhìn xuống thấy hũ canh đại bổ trong tay cậu, trước mắt lại tối sầm.
Kha Tây Ninh đặt hộp giữ ấm lên chiếc tủ đầu giường, biết Nghiêm Tự không muốn ăn, cậu bèn ân cần giảng giải: “Vu Lôi bận rộn ghi hình mà còn nghĩ đến anh, canh này hầm từ bảy tám giờ sáng đến tận tối, rất vất vả, anh ấy quan tâm anh lắm đó.”
Trong miệng Nghiêm Tự toàn là vị canh cá tối qua, hắn không muốn uống, hỏi: “Em không ghen sao?”
“Ghen gì cơ?” Kha Tây Ninh múc ra một bát, giơ muỗng canh tới bên môi Nghiêm Tự.
Nghiêm Tự không khuất phục, hắn lẳng lặng tránh đi, nói: “Anh ta mỗi ngày vất vả hầm canh cho anh, em không ghen sao?”
“Không ghen.” Kha Tây Ninh thản nhiên nói, “Em đâu phải đàn ông bụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-kip-cong-khai-da-ly-hon/3573937/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.