Giang Dụ Phi: "..." Hôm nay anh quả thực là uổng phí công khi nói lời hay ý đẹp về cậu ta trước mặt Kha Tây Ninh mà.
Nhìn đối phương biểu hiện như vậy, Kha Tây Ninh quả thật kinh ngạc rất lâu, cậu vội vàng khoát tay nói: "Không cần không cần, tôi dùng bữa sáng rồi."
Trên đường đến đây, Vu Thiến Văn đã giúp cậu chuẩn bị, cậu ở trên xe ăn xong mới xuống, quả thật không cần.
Người mới ngơ ngác nhìn cậu.
Kha Tây Ninh liếc nhìn Giang Dụ Phi đang thở phì phò, thuận thế giải vây nói: "Cậu nên đưa bữa sáng cho đạo diễn Giang đi, đạo diễn bận bề tứ phía từ sáng tới giờ, rất đói bụng đó."
Người mới lúc này mới chú ý tới Giang Dụ Phi cũng đứng ở bên này, trên mặt cậu ta càng ngày càng đỏ, giống như cảm thấy lúng túng, nhưng càng giống như ngại ngùng hơn. Cậu cúi cái đầu nhím xuống, đem phần bữa sáng đưa cho Giang Dụ Phi, áy náy mà nói rằng: "Đạo diễn... Cái này, cho anh."
Giọng cậu bé này rất lớn, trung khí mười phần. Mỗi một câu đều giống như là lấy hơi từ bụng ra vậy.
Giang Dụ Phi cười như không cười nói: "Anh Tây Ninh của cậu không cần, mới cho tôi, có phải không?"
Người mới giật mình mà nhìn về phía Giang Dụ Phi, cho rằng anh bực bội, lập tức luống cuống tay chân mà nói rằng: "Không phải... Em chính là..."
Cậu ta hoa chân múa tay mà nói một hồi lâu, còn chưa nói ra được nguyên nhân, mà sắc đỏ ở hai bên má đã càng ngày càng rõ ràng.
Da đen mặt đỏ, càng nhìn càng giống như bị cao nguyên đỏ. (*)
(*) Cao nguyên đỏ "高原红": Đây là một danh từ trong y tế, chỉ căn bệnh do người bị bệnh ở trong cao nguyên một thời gian dài sẽ xuất hiện những mảng đỏ bong tróc và vón cục trên da. Nguyên nhân chủ yếu là do môi trường. Người sống ở cao nguyên thường bị đen, khi bị bệnh này thì hai má đỏ ửng nên mới so sánh như vậy.
Giang Dụ Phi cũng rất thích nói đùa, việc nhỏ này anh không để trong lòng, anh vỗ vai người mới, nói rằng: "Đừng căng thẳng thế."
Nói xong, Giang Dụ Phi liền quay về phía mọi người đang ăn chơi quát: "Ăn nhanh lên cho tôi! Ăn xong sẽ tiến hành nghi thức khởi quay!"
Da đầu của đám nhân viên công tác đoàn phim lại có một trận run lên, cúi đầu ăn không nói chuyện nữa.
※
Điểm giống nhau giữa phim truyền hình và điện ảnh là nghi thức khởi quay, đều sẽ thắp hương bái Phật cầu chúc mọi chuyện thuận lợi, rating khởi sắc. Đoàn phim《 Nói mê 》mặc dù nghèo, cũng sẽ không tiết kiệm số tiền này.
Nghi thức khởi quay, nhân viên hiện trường đưa cho nhân viên chính (*) mấy nén hương. Giang Dụ Phi đứng đầu tiên, Kha Tây Ninh cùng người mới đứng một bên, một đám mà cúc cung, thắp hương bái Phật.
(*) Nhân viên chính: Bao gồm nhà sản xuất, chế tác, cố vấn, đạo diễn, phó đạo diễn, giám chế, diễn viên, nhân viên hiện trường, nhân viên bối cảnh, nhân viên ánh sáng, stylist, chuyên viên trang điểm, diễn viên đóng thế, xử lý hậu kỳ, sáng tác nhạc, biên tập, nhân viên sao chép các bản phụ sau khi cắt.
Thắp hương xong, đoàn người tản ra.
Người mới cố lấy dũng khí, lắp bắp hỏi Kha Tây Ninh: "Anh Tây Ninh, đây không phải là mê tín sao?"
Kha Tây Ninh nhìn vào mắt y, nhẹ giọng khuyên bảo: "Về sau đừng nói lại câu này, thắp hương trong nghi thức khởi quay cũng không chỉ là mong thu được lượng rating ổn định và có thể tăng lên. Chủ yếu là trước đây đóng phim, lúc rửa hình sẽ thấy một ít hiện tượng thần bí, dọa cho người ta phát sợ. Còn có đoàn phim nhiều người, dễ dàng xảy ra sự cố, thắp hương bái Phật cũng là để xoa dịu tâm hồn."
Người mới cái hiểu cái không gật đầu.
Kha Tây Ninh nghĩ thầm, hoàn cảnh trưởng thành bất đồng, cái nhìn về việc này giữa người với người cũng không giống nhau. Khi cậu học đại học, bạn cùng phòng ngoại trừ Lam Vũ, còn có hai người. Một người đặc biệt tôn sùng tôn giáo và phong thủy, thậm chí còn tuyên bố nói có thể xem tướng đoán mệnh, một người khác là sinh viên khối khoa học tự nhiên, các môn trong khối đặc biệt là vật lý học rất tốt, rất nhiều lần coi thường hành vi của cậu còn lại.
Hai người thường xuyên bởi vì một chút việc nhỏ mà ầm ĩ lên, nhưng ầm ĩ rồi lại trở thành một nhóm nhỏ. Kha Tây Ninh và Lam Vũ liền thành một nhóm nhỏ khác. Hai nhóm cũng không thường xuyên nói chuyện với nhau. Cho nên sau khi cậu tốt nghiệp, cũng chưa từng liên hệ với hai người bạn cùng phòng đó.
Kha Tây Ninh suy nghĩ một phút, nói rằng: "Nghi thức khởi quay này cũng có thể coi là một phong tục. Cậu không phải từ học viện điện ảnh ra sao? Thầy của các cậu không nói tới cái này?"
"Không hề giảng qua ạ." Người mới xoa gáy nói, "Nhưng em cảm thấy tất cả các bạn học của em đều biết chỉ mình em không biết."
Kha Tây Ninh bị chọc cười.
Cậu mặt mày mang theo ý cười, nói đùa: "Cậu còn tự hiểu mình cơ đấy."
Người mới biết những lời này của Kha Tây Ninh không có ác ý, cứ hahaha mà ngây ngô cười.
※
Bộ phim 《 Nói mê 》, bắt đầu từ góc độ của người bị trầm cảm, cho nên ở mặt ngoài mặc dù có hai diễn viên chính, thực chất nhân vật chính thật sự chỉ có Kha Tây Ninh diễn vai người bị trầm cảm, Lộ Linh.
Người mới đóng vai một bác sĩ tâm lý.
Lộ Linh từ nhỏ đã không cha không mẹ, ở trong cô nhi viện từ khi còn nhỏ cho đến khi lớn lên. Bởi vì khi còn nhỏ mắc chứng tự kỷ, không thích nói chuyện, tụi nhỏ trong cô nhi viện cũng không muốn cùng cậu nói chuyện. Cho đến khi Lộ Linh được một gia đình nhận nuôi, cha mẹ nuôi không thích Lộ Linh cả ngày không nói lên một câu nào, cưỡng chế mà bắt cậu nói chuyện, nếu không sẽ không cho cậu ăn cơm, hoặc là đánh vào lòng bàn tay. Dưới loại giáo dục cưỡng chế này, Lộ Linh chậm rãi được bồi dưỡng thành một đứa trẻ thoạt nhìn có vẻ hoạt bát.
Cảnh đầu tiên, chính là kể về lần đầu gặp gỡ của hai nhân vật chính. Lộ Linh nghỉ hè bị ép đi làm thuê, dưới cái nắng hè tháng bảy, mang trang phục thỏ bông cồng kềnh, ở bên đường phát tờ rơi. Nhưng không có người qua đường nào để ý tới cậu.
"Tập 1 – Cảnh đầu tiên." Giang Dụ Phi dập bản nói, "Một, hai, ba, action!"
Anh mặt mày sắc bén, lúc dẫn dắt diễn và người trước kia ở phòng thử vai đang chán chường múa bút thành văn dường như hai người khác nhau.
Kha Tây Ninh cảm thấy toàn thân mình từ trên xuống dưới đều là một màu đen, đây là lần đầu tiên cậu mặc một bộ diễn phục nặng như vậy, thân thể bị giam cầm, chỉ có thể lờ mờ nhìn hoàn cảnh xung quanh.
May mắn thời tiết hôm nay không phải là mùa hè nóng bức như trong kịch bản, bộ phim được quay lúc mùa thu đã bắt đầu sang đông, không đến mức cảm thấy oi bức khó khăn.
Một đoàn diễn viên quần chúng đi qua, Kha Tây Ninh cong thắt lưng, siêng năng mà phát tờ rơi, nhưng từ đầu tới cuối không một ai để ý cậu, thật vất vả mới có một người tới, khi phát đến người đó, người đó không kiên nhẫn mà nhận tờ rơi.
"Thỏ tiên sinh" cảm thấy rất vui vẻ, cậu nhìn tờ rơi được người phụ nữ nhận lấy, hưng phấn vui sướng đến thiếu chút nữa hoa chân múa tay, tiếp lại vô cùng mất mát mà nhìn tờ rơi nhẹ nhàng bị ném vào trong thùng rác.
Tâm tình của cậu lập tức suy sụp, thỏ lỗ tai giống như cụp xuống, đứng ở trong góc nhỏ, nhẹ nhàng mà than thở gì đó.
Thế nhưng ngoài cậu ra chẳng ai nghe rõ cậu đang nói gì, cũng không người nào có thể hiểu rõ, càng như là độc thoại.
"Thỏ tiên sinh" mất mát mà ôm đầu đi tới đi lui. Cậu khổ sở một hồi lâu, lúc này bỗng nhiên bả vai bị một người nhẹ nhàng vỗ lên.
Cậu nặng nề xoay người, ngơ ngác mà nhìn vào mặt người nọ. Người này đứng ở dưới vầng sáng, đôi mắt đẹp đẽ đeo một cặp kính gọng vàng.
Người đàn ông thấp giọng gọi một cái tên. Mà tên này không phải "Lộ Linh".
"Thỏ tiên sinh" sửng sốt trong chốc lát, cậu từ từ cỡi bỏ mũ thỏ xuống, chỉ lộ ra một cái đầu đen tuyền.
Đứa trẻ này lớn lên thực xinh đẹp, ánh mặt trời dừng ở đỉnh đầu của cậu, để lại một tia sáng ấm áp.
Cậu nhếch môi hướng nam nhân cao lớn, ánh mắt cong như mặt trăng, cười đến phi thường sáng lạn: "Tiên sinh, ngài nhận sai người rồi."
Ánh mắt nam nhân dừng lại trên người cậu, một lát sau, cậu ta từ trong túi lấy ra khăn tay đưa cho Lộ Linh, ý bảo cậu lau đi cái trán đầy mồ hôi. Đây là lần đầu tiên Lộ Linh nhận được quà từ một người xa lạ, chỉ một việc nhỏ như vậy, liền có từng hồi cảm động nhỏ nhoi tràn vào lòng.
Người đàn ông ấy cười ôn hòa với cậu: "Đúng vậy, quả thật nhận sai, cậu không giống cậu ấy một chút nào. Cậu hoạt bát hơn cậu ấy nhiều."
Cậu ta là bác sĩ tâm lý, trong lúc vô ý nhìn đến vị "Thỏ tiên sinh" này đang ngồi xổm nói mấy lời vô nghĩa, mà bộ dạng như vậy, trùng hợp cực kỳ giống đứa trẻ đang trị liệu ở chỗ cậu ta. Đứa trẻ bị trầm cảm nhiều năm, ý thức não đã sinh ra ảo giác, thường xuyên lui ở trong góc nói những lời người ta nghe không hiểu.
Sau khi gỡ mũ con thỏ ra, hiện ra một khuôn mặt trưởng thành nam tính, sáng sủa lại phấn chấn.
Khác hẳn với cậu bé trị liệu ở chỗ cậu ta.
"Cut!!!" Giang Dụ Phi ngồi ở một trên ghế băng nhỏ, không chớp mắt mà nhìn chăm chú vào máy quay, "Có thể, qua!"
Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Giang Dụ Phi nhìn lại máy quay, bỗng nhiên bắt chuyện với người mới: "Thẩm Tân Nam, cậu tới đây một chút."
Đây là lần đầu tiên Kha Tây Ninh nghe được tên của người mới.
Người mới không lập tức đi tới chỗ Giang Dụ Phi, ngược lại đứng ở bên người Kha Tây Ninh, ngượng ngùng mà gãi gãi đầu, khó khăn mà nói rằng: "Vẫn luôn không biết tìm cơ hội gì cùng anh tự giới thiệu... Em tên Thẩm Tân Nam. Thẩm trong ba chấm nước, Tân trong tân niên vui vẻ, Nam là chữ trong đông nam."
Có thể nghe ra được sự lúng túng của đối phương, giới thiệu tên của mình mà cũng có thể nói năng lộn xộn.
Nhưng đây là người duy nhất ở trước mặt Kha Tây Ninh cẩn thận mà giới thiệu tên của mình.
Kha Tây Ninh vươn tay, mỉm cười mà cùng cậu ta bắt tay: "Xin chào, tôi là Kha Tây Ninh."
"Em đã sớm biết... Anh Tây Ninh, anh xem chúng ta thật là khéo. Trong tên anh có một chữ Tây, trong tên em có một chữ Nam." Thẩm Tân Nam càng nói càng cảm thấy không thích hợp, giống như là tên của một đôi đang yêu vậy, cậu ta bối rối mà bắt đầu giải thích, "Em... Em không có ý gì khác đâu, chính là cảm thấy trùng hợp."
Kha Tây Ninh đã hiểu mà vuốt cằm nói: "Thật khéo."
Cậu thiếu chút nữa muốn nói, cậu có một người bạn, nuôi một con mèo, tên có chữ "Đông". Nhưng Kha Tây Ninh cũng chỉ nghĩ, căn bản không có ý nói ra.
Thấy Thẩm Tân Nam còn chưa lại đây, Giang Dụ Phi nổi giận, nhanh chân bước đến, quyển kịch bản không nhẹ không nặng mà gõ trên đầu Thẩm Tân Nam, nói rằng: "Tên ngốc! Lại đây, đừng lôi kéo Tây Ninh, cảnh tiếp theo chỉ có một mình cậu diễn, tôi chỉ cho cậu mấy chuyện."
Tên ngốc oan ức mà cùng Giang Dụ Phi đi, trước khi đi còn trộm nhìn Kha Tây Ninh một cái.
Kha Tây Ninh thấy buồn cười, cậu lòng bàn tay hướng trong, mu bàn tay hướng ra ngoài mà đối cậu ta vẫy vẫy tay.
Nghỉ ngơi một lúc, cảnh tiếp là phân cảnh không có Kha Tây Ninh, chỉ có Thẩm Tân Nam. Đây là đoạn bác sĩ tâm lý và người bệnh đánh cờ. Hai người đối thoại ngươi tới ta đi, xung đột rất mãnh liệt.
Kha Tây Ninh ngồi ở bên người Giang Dụ Phi, cùng anh nhìn máy quay. Lúc đối diễn không phát hiện ra, thời điểm quan sát, Kha Tây Ninh có thể minh xác mà cảm giác ra —— Thẩm Tân Nam diễn xuất quả thật rất tốt.
Rất nhiều người mới lần đầu tiên diễn kịch, kinh nghiệm không đủ, diễn xuất với đồ vật rất khó làm người nhập diễn. Vì để có thể diễn mà người khác thấy như không diễn, khả năng lớn nhất, bọn họ phải lựa chọn được đúng nhân vật.
Mà Thẩm Tân Nam ở ngoài là một tiểu tử hoạt bát, nhưng lại diễn một cách thành thục vai bác sỹ tâm lý. Điều này làm cho Kha Tây Ninh không thể không cảm thấy bội phục, cậu nhóc mới chỉ là sinh viên năm hai, tuổi ước chừng mới thành niên, lúc bắt đầu diễn không kiêu không vội, vô cùng vững vàng, diễn xuất cũng vượt ngoài dự liệu của Kha Tây Ninh.
Giang Dụ Phi hiển nhiên cũng rất vừa lòng: "Cut!!! Một cái qua."
Thẩm Tân Nam đứng ở tại chỗ, chuyên viên trang điểm tới giúp cậu ta dặm lại phấn.
Giang Dụ Phi uống một ngụm nước ấm, mắt anh hướng về phía Kha Tây Ninh, do dự ba lần, liền đem nghi vấn trong lòng nói ra: "Tây Ninh, kỳ thật tôi cảm thấy cậu có góc nhìn rất tốt, nhưng tại sao ngày thử vai lại nói ra câu đó?"
Kha Tây Ninh nghĩ tới: "Anh nói... chuyện liên quan đến việc lý giải nhân vật Lộ Linh?"
"Ừ." Giang Dụ Phi nói, "Cậu nói cậu đọc xong toàn bộ kịch bản. Sau khi đọc xong, cậu hẳn là biết cậu ấy sáng sủa, hoạt bát, thẳng thắn, kỳ thật toàn bộ đều là do ba mẹ ép buộc cậu ấy, cũng là Lộ Linh diễn cho người khác nhìn. Cậu ấy là một bệnh nhân mắc bệnh trầm cảm, dưới đáy lòng chứa một hang động nhỏ, không muốn người khác biết được bí mật đó."
Anh nghĩ nghĩ, phỏng đoán nói: "Hay là cậu chỉ mới đọc 2 tập chưa xem hết toàn bộ cho nên mới chỉ nhìn thấy được mặt ngoài?"
Kha Tây Ninh lắc lắc đầu: "Không có, tôi thật sự đã xem xong hết rồi."
"Vậy cậu vì cái gì..." Giang Dụ Phi không hiểu mà hỏi.
Kha Tây Ninh trầm mặc một khắc, sắp xếp lại câu chữ một chút: "Kỳ thật tôi cảm thấy, tính cách con người có rất nhiều mặt, không thể dùng một vài cái từ ngữ không rõ ràng để hình dung. Tỷ như Lộ Linh, nội tâm của cậu ấy thật sự hơi yếu ớt và âm u nhưng Lộ Linh không phải là một người cam chịu, cậu ấy cố gắng trở thành một người tích cực, cũng chỉ có cái này mới để lại cho người khác ấn tượng. Anh có thể nói, tính cách của cậu ấy chỉ có mặt âm u? Tôi không cảm thấy vậy."
"Vui vẻ hoạt bát cũng là cậu ấy, trầm cảm cũng là cậu ấy. Hai người này đều là cậu ấy, không phải là một người bệnh trầm cảm đóng vai một người hoạt bác. Nhìn kỹ lại, tôi thích dùng người trước hình dung cậu ấy."
Giang Dụ Phi nghe mà cả người ngây ngẩn, anh thở dài: "Vậy cậu biết người thường sẽ lựa chọn đáp án là người sau sao?"
"Có lẽ... cũng hiểu một chút đi đi." Kha Tây Ninh chần chờ mà gật gật đầu.
Giang Dụ Phi buồn bực nói: "Vậy cậu vì cái gì muốn khư khư cố chấp. Tôi đây là đạo diễn, đưa ra câu hỏi đó, lúc trước cậu không trả lời được câu hỏi đó, tôi cảm thấy thật đáng tiếc."
"Trong trái tim của một ngàn đọc giả, có một ngàn Hamlet." Kha Tây Ninh cười cười nói, "Tôi không muốn đi ngược lại trái tim của mình để trả lời."
Nói xong, cậu còn ngại ngùng mà sờ mũi: "Tôi lúc đấy nghĩ các anh sẽ có chung ý nghĩ với tôi, sau lại thấy mọi người đều trầm mặc, tôi liền hiểu mình trả lời không tốt."
Giang Dụ Phi cả người đình trệ trong chốc lát, sau khi nghĩ thông suốt, anh nhịn không được thở dài nói: "Tây Ninh, cậu người này... Thật đúng là cố chấp."
※
Một ngày dài quay phim, Kha Tây Ninh được đưa về đến khách sạn.
Toàn bộ đoàn phim《 Nói mê 》đều ở chung một khách sạn, chẳng qua khác tầng, phòng lớn nhỏ khác nhau, ngầm thừa nhận đãi ngộ cũng có một chút bất đồng. Thẩm Tân Nam là một trong hai nhân vật chính nên ở cùng tầng với Kha Tây Ninh.
Trải qua cả ngày ở chung, Kha Tây Ninh cùng Thẩm Tân Nam cũng coi như là quen thuộc, bọn họ ngồi cùng một chiếc xe trở về.
Ở trên xe, Kha Tây Ninh muốn theo dõi Weibo cậu ta. Minh tinh phần lớn đều dùng tên thật để đặt, mặc dù là người mới thì Thẩm Tân Nam cũng không ngoại lệ. Cậu ở trên phần tìm kiếm Weibo gõ ba chữ "Thẩm Tân Nam", nhảy ra một nick ba ngàn fan.
Là mang dấu V vàng.
Kha Tây Ninh đem di động đưa tới trước mắt Thẩm Tân Nam, hỏi: "Đây là cậu sao?"
"Là em ạ." Thẩm Tân Nam có chút ngại ngùng.
Kha Tây Ninh theo dõi.
Vừa thấy, cậu mới phát hiện Thẩm Tân Nam đã sớm đã theo dõi mình, bọn họ bây giờ là bạn bè (*). Thẩm Tân Nam vội vội vàng vàng mà giải thích nói: "Anh Tây Ninh... Em là một fan trung thành của anh. Mỗi bộ phim của anh em đều đã xem qua. Bảy năm trước em đã theo dõi anh rồi."
(*) Weibo có phần follow chéo nhau thì sẽ nằm trong vòng bạn bè á.
Vu Thiến Văn ngồi ở ghế phó lái nghe thấy liền quay đầu lại, dựa vào ghê mà giật mình nói: "Thẩm lão sư, ngài cũng là fan của anh Tây Ninh à?"
Nghe được xưng hô "Thẩm lão sư" này, toàn bộ khuôn mặt của Thẩm Tân Nam đều đỏ ửng.
Vu Thiến Văn không chú ý tới chuyện đó, tầm mắt của cô hướng về đằng sau, cho nên có thể nhìn xuyên qua cửa sổ phía sau xe, trực tiếp thấy được cảnh đằng sau.
Cô nhíu mày.
Kha Tây Ninh thuận miệng hỏi: "Làm sao vậy?"
Vu Thiến Văn làm trợ lý cho Kha Tây Ninh, đương nhiên rất rõ ràng nhân vật 《 Cung đình 》bị Bạch Tử Uẩn đổi, thành ra bây giờ cô nhìn thấy bất luận kẻ nào của đoàn phim 《 Cung đình 》, đều cảm thấy vô cùng tức giận, ngay cả Nghiêm Tự trước kia rất thích, hiện giờ đều không thế nào thích được nữa.
Cô không muốn làm cho Kha Tây Ninh nhìn thấy mà thương tâm, tức giận bất bình mà lắc đầu nói: "Không có gì."
Kha Tây Ninh làm sao dễ lừa gạt vậy, vừa thấy biểu tình của Vu Thiến Văn, cậu liền biết có chuyện gì. Cậu theo ánh mắt Vu Thiến Văn nhìn lại phía sau, vô tình thấy được bóng dáng quen thuộc ở một nơi xa lạ. Nghiêm Tự cùng nhân viên công tác của《 Cung đình 》, bên cạnh còn có A Kiệt đi theo.
Trái lại không thấy Bạch Tử Uẩn.
Ánh mắt Kha Tây Ninh dừng ở trên quần áo Nghiêm Tự. Đã qua một thời gian lâu như vậy, Nghiêm Tự vẫn như cũ luôn mặc chiếc áo lông cao cổ màu xám. Lần trước mang Hạ Manh đi công viên trò chơi mặc cái này, hôm nay trong lúc vô ý nhìn thấy, lại là cái này. Cậu dùng tay chống cằm, nghĩ thầm rằng, hắn không chán sao?
Đáp án này đã định trước là khó giải.
Kha Tây Ninh cũng không rối rắm, nếu đã đến khách sạn thì nên xuống xe.
Đoàn người cùng nhau tiến vào, Thẩm Tân Nam ở bên cạnh tỉ mỉ theo dõi phim của Kha Tây Ninh. Kha Tây Ninh quả thật cảm thấy rất cảm động, mấy năm nay cậu diễn mấy bộ không ra gì, thế nhưng Thẩm Thân Nam mỗi một bộ đều xem qua.
Hoàn toàn có thể nói là một fan trung thành.
Đoàn phim《 Nói Mê 》ở khách sạn bình dân, đoàn phim《 Cung đình 》 ở một khách sạn ngay bên cạnh, nhưng cấp bậc xa hoa lớn hơn hai ba phần. Từ Kiều đứng bên cạnh Nghiêm Tự, cùng hắn thương lượng cảnh chính thức quay đầu tiên vào ngày mai
Cứ nói mãi, rồi Từ Kiểu cũng không nói được gì nữa. Bởi vì y phát hiện tâm tư của Nghiêm Tự căn bản không đặt trên câu chuyện.
Từ Kiều theo ánh mắt Nghiêm Tự nhìn qua, không thấy được chuyện gì mới lạ, tò mò mà hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
Nghiêm Tự sắc mặt không tốt, thần sắc cậu ảm đạm vài phần, đi theo nhân viên công tác vào trong khách sạn: "Không có gì, cậu nói tiếp đi."
Từ Kiều liền tiếp tục nói chuyện cùng Nghiêm Tự.
※
"Cut!!!"
Lại một cảnh diễn xong, Kha Tây Ninh đi đến bên Giang Dụ Phi, lưng hơi khom xuống, cẩn thận quan sát biểu hiện vừa rồi của mình.
Mấy ngày nay các cảnh diễn đều qua, điều này không chỉ làm đoàn phim giảm bớt áp lực mà còn cổ vũ giúp Giang Dụ Phi tự tin hơn. Anh luôn có loại cảm giác, bộ này sẽ không giống các bộ trước đây, bị ném ra đường mà dẫm đến chết.
Anh nhìn thấy một hy vọng, một loại cảm giác vừa hy vọng vừa vui sướng.
Đáng tiếc Kha Tây Ninh lại không thỏa mãn, cậu đối diễn cùng bạn diễn, phát hiện có một đoạn cảm xúc bùng nổ không được tốt. Cảnh này là Kha Tây Ninh phải độc diễn. Ban đêm, cậu lui về góc phòng, ôm chân liên tục lẩm bẩm nói chuyện.
Cậu cảm thấy cô đơn, bất lực.
Mà lúc này bác sĩ tâm lý gọi điện thoại tới. Bọn họ bây giờ là bạn bè, ngẫu nhiên gặp mặt nói chuyện phiếm, hoặc là trò chuyện trên internet. Bởi vì thời gian tiếp xúc hơi ngắn, đối phương còn không biết cậu là một người mắc bệnh trầm cảm. Lộ Linh giờ phút này lâm vào trầm cảm, lại vẫn cứ miễn cưỡng cười vui mà cùng đối phương nói chuyện phiếm.
Cậu trực tiếp hỏi Giang Dụ Phi có thể diễn lại không.
Giang Dụ Phi đã có chút không để bụng: "Cậu diễn đã rất tốt rồi, không cần diễn lại."
Kha Tây Ninh lại vẫn cứ yêu cầu diễn lại.
Giang Dụ Phi cũng hiểu Kha Tây Ninh muốn diễn tốt hơn nữa, anh không lay chuyển được Kha Tây Ninh, gật đầu, còn cười nói: "Được, cậu diễn lại một lần, nếu lần này không tốt, cậu liền thành thành thật thật nghe lời tôi đi. Cậu diễn đã rất tốt rồi."
"Tập thứ ba cảnh hai!" Giang Dụ Phi dùng tay ra hiệu, "Một, hai, ba... action!"
Kha Tây Ninh lần nữa tiến vào trạng thái.
Sau khi diễn được một lúc, Giang Dụ Phi cảm thấy có chỗ khác lạ, không rõ Kha Tây Ninh không hài lòng ở chỗ nào.
Cuối cùng, Kha Tây Ninh cúp điện thoại, đem đầu chôn ở đầu trong gối, không ngừng mà phát run.
Giang Dụ Phi nhíu mày.
Chờ Kha Tây Ninh ngẩng đầu, Giang Dụ Phi bừng tỉnh đại ngộ. Cậu ấy khóc!
Trong kịch bản căn bản không có đoạn Lộ Linh khóc, nhưng khi lần thứ hai Kha Tây Ninh diễn lại thêm một đoạn!
Giang Dụ Phi không chuyển mắt mà nhìn chằm chằm lấy cảnh phim, thời điểm Kha Tây Ninh khóc, không hề phát ra tiếng gào thét gì, rơi vào trong mắt người khác, đó không phải cảnh khóc không tiếng không động mà chính là đang bùng nổ cảm xúc.
Kha Tây Ninh khóc xong, giống như không như thế nào thoát khỏi nhân vật. Mặc dù Giang Dụ Phi hô "cut", Kha Tây Ninh vẫn không thể bình thường lại, cả người lui ở trong góc, khẽ run rẩy. Một đống người vây quanh cậu, Vu Thiến Văn cho cậu ly nước, chuyên viên trang điểm muốn trang điểm lại. Kha Tây Ninh lại không có phản ứng.
Giang Dụ Phi cảm thấy không ổn, anh nhanh chân đi lên phía trước, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Kha Tây Ninh bị một câu "Làm sao vậy" mang sự nhập diễn thoát ra, cậu dừng một lúc, ngẩng đầu, ho khan vài tiếng: "Không có việc gì, tôi không có... Chính là không thoát khỏi vai được."
Giang Dụ Phi lại hỏi: "Cậu có chắc mình không sao chứ?"
"Ừ." Kha Tây Ninh đối với anh cười cười, "Có thể có chuyện gì chứ."
Giang Dụ Phi thấy Kha Tây Ninh vẫn ổn, thở phào nhẹ nhõm, anh nói: "Cậu diễn thêm cảnh khóc này rất tốt, khiến cảm xúc bùng nổ. Cảnh này rất có sức hút."
Kha Tây Ninh bị khen có chút ngại ngùng.
Giang Dụ Phi vỗ vỗ bả vai Kha Tây Ninh, nói rằng: "Cậu đi nghỉ ngơi trước đó."
Kha Tây Ninh ừ một tiếng, Vu Thiến Văn lập tức theo sau.
Thẩm Tân Nam hoàn toàn không biết vừa rồi chuyện phát sinh gì, âm thanh trò chuyện cùng Lộ Linh là đã thu âm trước, cậu ta chỉ biết Kha Tây Ninh vừa mới diễn cảnh đó. Cậu chàng ngồi ở phòng nghỉ, khuôn mặt tuấn tú có hơi đen đang ngẩng lên để chuyên viên trang điểm dặm lại phấn.
Khi chuyên viên trang điểm dặm phấn, không khỏi cười nói: "Ai, cậu và Tây Ninh không thể dùng cùng loại phấn. Cậu ấy trắng như vậy, màu phấn cậu ấy cùng màu với kem nền của cậu."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]