Mấy năm nay, Kha Tây Ninh tận lực đóng vai người vợ ôn hòa chờ đợi chồng trở về nhà. Đây là lần đầu tiên cậu bùng nổ, cũng là lần đầu tiên mang hết tất cả những sự không tự tin và hoài nghi nói cho Nghiêm Tự biết.
Nhưng thực sự có thể nói ra những lời này, chỉ sợ rằng Kha Tây Ninh đã đưa ra được sự lựa chọn cuối cùng.
Lúc này Nghiêm Tự mới hiểu ra rằng sự tình đã đến nước không thể nghịch chuyển được nữa, Kha Tây Ninh đã sớm từ nhà ngục hai người mà thoát ra, chỉ còn có hắn khờ dại nghĩ rằng đây là chút giày vò nho nhỏ trong hôn nhân của bọn họ.
Còn cái gì thảm thương hơn là khi đối phương đã muốn đi ngược lại với ngươi, ngươi lại tưởng rằng đối phương vẫn luôn ở bên cạnh mình hay không?
Nghiêm Tự cúi đầu rũ mắt, một tay chống trên mặt bàn phòng họp, tay kia lại không dựa vào mà buông xuống. Dạ dày hắn lại bắt đầu ẩn ẩn đau. Lần trước khi Kha Tây Ninh nói hai chữ "Ly hôn" với hắn, bệnh dạ dày đã lâu không làm loạn lại bắt đầu đau nghiêm trọng.
Hắn tới bệnh viện kiểm tra thân thể, bác sĩ lại nói dạ dày của hắn đã được chăm sóc cũng kha khá, cũng không tái phát, không đến nỗi cơ thể cảm thấy đau đớn khó chịu như thế. Mấy ngày nay, buổi sáng Nghiêm Tự bôn ba tới cửa xin sự giúp đỡ của Lưu Vân, ban đêm lại một mình lái xe tới nhà Lam Vũ, ăn uống ngủ nghỉ so với lúc tiến vào đoàn phim còn mất quy luật hơn, nhưng cũng không thấy bệnh đau dạ dày hành hạ người kia tái phát.
Nhưng khi Kha Tây Ninh nói hai chữ "Ly hôn", bệnh đau dạ dày của hắn bất thình lình lại tái phát.
Vẻ mặt của Kha Tây Ninh không thể nhìn ra là đang có cảm xúc gì: "Anh có biết vì sao tôi không hoài nghi không?"
Bởi vì mặc dù trong giới điện ảnh và truyền hình Nghiêm Tự leo lên càng ngày càng cao, cũng chưa từng cho Kha Tây Ninh một vai diễn nào. Chuyện này Kha Tây Ninh có thể hiểu được, đối với tính cách của cậu, hai người cùng nhau dốc sức tạo dựng sự nghiệp, không nhất thiết phải là một người nâng đỡ một người khác.
Tuy rằng bọn họ là bạn đời.
Nhưng Nghiêm Tự không giống vậy. Dựa theo tính cách của hắn mà nói, nếu như hắn muốn Kha Tây Ninh hồng lên, làm sao có thể để cậu tùy ý phiêu theo gió thành một diễn viên tuyến ba ở giới giải trí đầy hỗn tạp này được.
Trừ phi.....
"Nghiêm Tự. Kỳ thực anh không muốn cho tôi nổi tiếng, có phải không?" Tuy rằng Kha Tây Ninh đã sớm đoán được, nhưng khi cậu thực sự nói ra, vẫn cảm thấy có một sự áp lực không tên, áp lực đến ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn, "Anh biết rất rõ, giới giải trí chính là một cái chảo nhuộm. Chúng ta vốn là chung đụng thì ít xa cách thì nhiều, nếu tôi cũng nổi tiếng, cơ hội gặp mặt của chúng ta sẽ càng ít đi."
"Nhưng anh có nghĩ tới... tôi cũng muốn kề vai chiến đấu bên anh không?"
"Anh có nghĩ tới... rõ ràng là bạn đời, nhưng tôi không có tư cách đứng bên cạnh anh thì có bao nhiêu đau khổ và dằn vặt hay không?"
"Nghiêm Tự." Kha Tây Ninh dần dần tỉnh táo trở lại, nói, "Người anh yêu không phải là tôi, mà là một người khi anh nhớ tới thì liếc mắt xem một cái, khi không nhớ tới thì đặt bên cạnh như sủng vật trang trí."
"Không phải như vậy."
Nghiêm Tự trong miệng tràn đầy cay đắng, hắn vô cùng hoảng loạn, có ý giữ chặt lấy tay Kha Tây Ninh, lại lần thứ hai bị cậu tránh đi, lần này thái độ của Kha Tây Ninh lạnh nhạt hơn nhiều.
"Ký tên đi."
Kha Tây Ninh cuối cùng lặp lại những lời này.
Kha Tây Ninh cầm lấy đơn ly hôn nhìn, dưới cùng của tờ giấy là hai cái tên hoàn toàn khác biệt.
Kha Tây Ninh, Nghiêm Tự.
Trắc trở nhiều năm như vậy, cuối cùng chỉ một tờ giấy là xong tất cả, trong lòng Kha Tây Ninh ngũ vị tạp trần, nhưng nhiều nhất vẫn là cảm thấy giải thoát.
Khi Kha Tây Ninh còn trẻ tuổi, cậu chính là fan của Nghiêm Tự. Giai đoạn mới diễn cùng Nghiêm Tự, hai người bọn họ còn chưa có hòa hợp. Nghiêm Tự là một ngôi sao mới, chỉ vừa nổi tiếng. Kha Tây Ninh thì chỉ là một người mới còn chưa ra mắt.
Kha Tây Ninh làm vô số chuẩn bị, thấp thỏm cầm lấy ảnh Nghiêm Tự xin chữ kí, chạy đến phòng nghỉ tìm Nghiêm Tự, muốn xin chữ kí của hắn.
Kết quả Nghiêm Tự cũng không lập tức kí tên cho Kha Tây Ninh, mà là kinh ngạc nhìn cậu, lại nhìn bức ảnh, khóe miệng mang theo một nụ cười như có như không. Kha Tây Ninh không hiểu rõ vẻ mặt này của Nghiêm Tự, cảm thấy rất kỳ quái, vì thế cậu nhìn vào mũi chân của mình, ngay cả ý nghĩ chết tâm đều có.
Hóa ra do hoảng loạn, Kha Tây Ninh lấy nhầm ảnh, không phải lấy poster phim "Năm tháng tĩnh lặng, hiện thế an ổn", mà là cầm bức ảnh "Lộ hơi nhiều". Lúc ấy cậu chỉ muốn một chưởng đập chết chính mình, trong lòng âm thầm hối hận, biết vậy nên cất bức ảnh này vào hòm bí mật đầu giường, cũng không mức lúng túng như này.
May mà không lúng túng lâu lắm, Nghiêm Tự liền ký lên bức ảnh "Lộ hơi nhiều". Kha Tây Ninh ôm bức ảnh vui sướng trở về, trên đường trở về hưng phấn đến mức đồng tay đồng chân.
Lúc đó Nghiêm Tự ký vẫn là đường nét văn hoa riêng biệt, đặc biệt tìm người thiết kế qua, đơn giản lại dễ nhìn.
Khác biệt hoàn toàn với ngày ly hôn hôm nay.
Chữ kí của Nghiêm Tự tinh tế hơn so với Kha Tây Ninh. Chữ viết rõ ràng, đầu bút lông bén nhọn. Có lẽ là dùng lực quá mạnh, kém điểm đè đứt trang giấy.
Kha Tây Ninh đem đơn ly hôn cất vào một cặp văn kiện trong suốt, cậu nói với Nghiêm Tự: "Nếu như thuận tiện, chúng ta cùng đến cục dân chính."
Nghiêm Tự ngồi ở trên ghế, không trả lời.
Kha Tây Ninh đi ở phía trước, thấy Nghiêm Tự chậm chạp không động đậy, đành phải hỏi: "Anh làm sao vậy?"
Nghiêm Tự hít thở từng hơi từng hơi, hắn nhắm mắt lại thật lâu, nói: "Không có gì, anh chút nữa sẽ tốt thôi."
Kha Tây Ninh không nói gì, ở cửa chờ hắn.
"Tây Ninh..." Hắn nghe thấy Nghiêm Tự bình tĩnh hỏi, "Ly hôn, em thật sự muốn sao?"
Kha Tây Ninh nhíu nhíu mày, không chút do dự trả lời: "Đúng."
Lúc này Nghiêm Tự đang quay lưng vói cậu, lưng hơi gồ lên, giống như đang phát run, nhưng lại giống như cái gì cũng đều không có.
Kha Tây Ninh không biết rõ vẻ mặt và cảm xúc của hắn.
Thật lâu sau, hắn đứng lên, cài lại cúc áo trên cùng, thần sắc có chút ảm đạm, trên trán đều là mồ hôi, hắn không nhìn Kha Tây Ninh, thấp giọng nói: "Đi thôi."
Nửa giờ sau.
Kha Tây Ninh cùng Nghiêm Tự từ cục dân chính đi ra.
Dạ dày Nghiêm Tự vẫn không thoải mái, Kha Tây Ninh lại không muốn quản nhiều, cậu cảm thấy mình nói mấy lời khuyên giải, đã xem như hết tình hết nghĩa.
A Kiệt tới đón Nghiêm Tự, cậu ta đỡ Nghiêm Tự vào trong xe, vị trợ lý này đi phía trước, ánh mắt lại phức tạp nhìn nhìn Kha Tây Ninh.
Ngoài cục dân chính là một gốc cây nhãn lồng, Kha Tây Ninh híp mắt ngẩng đầu nhìn trời.
Thời tiết tuần này mưa không ngớt, thường thường sẽ có mưa sa gió giật, có sấm có sét.
Nhưng là hôm nay, ánh mắt trời vô cùng rực sỡ.
Tác giả có lời muốn nói: Sau khi đăng chương này lên kỳ thật rất thấp thỏm, sợ mọi người càng thêm ghét bỏ Nghiêm Tự.
Nhưng là tôi muốn nói mấy điểm.
Theo cá nhân của tôi thì nguyên tắc của Nghiêm Tự không có vấn đề, nguyên nhân đều là do tính cách thiếu sót của hắn, cũng có nguyên nhân ma xui quỷ khiến. Chúng ta hãy yên lặng xem biến đổi, nhìn xem hậu hết cục.Có một nhóm chê bai văn là bỏ đi, không cần ghét bỏ văn của tôi sau đó lại cho tôi dịch dinh dưỡng và địa lôi. Nói thật, không biết vì cái gì mà sau đó tôi lại càng cảm thấy khổ sở hơn.Bộ này kỳ thật rất khó viết, thời điểm viết trạng thái của tôi không được tốt lắm, có một thời gian stress, nhưng tôi thật sự muốn viết cho xong, cám ơn các tiểu thiên sứ luôn đồng hành cùng tôi, nếu không trên đường đi tôi có thể đã gục ngã rồi. Đây là lần đầu tiên tôi thử hành văn theo lối này, có lẽ bút lực của tôi chưa đủ để đạt tới trạng thái lý tưởng, nhưng quả thật tôi đánh máy phi thường thường chậm.
Tôi muốn viết tốt, phi thường phi thường muốn viết tốt.
Hôm qua ngủ hơi sớm, chương mới hứa hẹn còn chưa đăng, giờ tôi đăng đây.
Cuối cùng, cám ơn tiểu thiên sứ địa lôi cùng dinh dưỡng dịch, yêu các bạn QAQ vĩnh viễn yêu các bạn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]