Có khi chuẩn bị chào đón thành viên nữa cho nhóm, mà cũng chưa biết sao nữa:))
Editor: Phương - Beta: Min
Chương 26. Giằng co
Nghiêm Tự cúi người, khóe miệng lộ ra nụ cười ôn hòa, hắn dùng bàn tay lớn mang theo lớp chai mỏng, nhẹ nhàng mà xoa xoa đầu Hạ Manh. Sau đó, hắn liền đứng dậy, nâng mắt nhìn về phía Kha Tây Ninh, ánh mắt vững vàng dừng trên người cậu.
Hạ Manh miệng méo xệch, suýt chút nữa thì khóc.
Cô nhóc không mấy vui vẻ che đầu mình, nhỏ giọng nói thầm: "Anh ấy không bị xoa đầu, mà tóc cũng bị loạn luôn rồi kìa."
Nghiêm Tự sửng sốt, đảo mắt nhìn sang Hạ Manh. Hắn nhớ tới đoạn thời gian trước, nhất thời hứng khởi, cũng thuận tay xoa nhẹ tóc Kha Tây Ninh, đối phương cũng không quá vui vẻ ôm đầu trừng hắn.
Người đội mũ cải đỏ càng ngày càng nhiều, dòng người bước đi cũng càng ngày càng nhanh. Hạ Manh có lẽ nghe ai nói qua Kha Tây Ninh sẽ đến, vẫn hưng phấn nhìn chằm chằm cậu không buông, tay nhỏ bụ bẫm vẫy vẫy, nãi thanh nãi khí hô: "Hiệp sĩ tia chớp nhanh lại đây đi."
Chung quanh có hai ba bạn nhỏ và phụ huynh nghe được thấy tiếng, hiếu kỳ theo ánh mắt Hạ Manh mà nhìn lại.
Bạn nhỏ vừa thấy Kha Tây Ninh, liền túm lấy tay ba mẹ nhà mình hưng phấn hô: "Ba mẹ, là hiệp sĩ tia chớp!"
Hạ lão tiền bối nói không sai. Khuôn mặt của cậu quả thực ở trước mặt các bạn nhỏ không cách nào che giấu, bọn nhỏ không chú ý tới Nghiêm Tự tiếng tăm lừng lẫy, trái lại chỉ thấy được cậu. Tuy rằng đã cải trang qua, nhưng Kha Tây Ninh vẫn là có chút sợ. Cậu lập tức cúi đầu, giấu mặt mình đi, nhanh chóng đi đến bên người Hạ Manh, ngồi xổm người xuống nghiêm túc nói: "Manh Manh, anh không phải hiệp sĩ tia chớp, hiệp sĩ tia chớp ở trên TV cơ."
Vài phụ huynh kia cũng không tin minh tinh sẽ xuất hiện ở trường mầm non, họ cũng nắm tay các bạn nhỏ, giáo dục nói: "Vị ca ca kia chỉ là hơi giống hiệp sĩ tia chớp, anh ấy không phải hiệp sĩ tia chớp."
Nhóm bạn nhỏ cái hiểu cái không, lực chú ý liền chuyển dời đến chỗ khác.
Kha Tây Ninh thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nghiêm Tự nhìn Kha Tây Ninh cười: "Không có việc gì, chỉ là mấy bạn nhỏ thôi."
Hắn dừng một chút: "Nếu bị phát hiện rồi bị đăng lên mạng, cũng có thể nói đến đón con của bạn."
Kha Tây Ninh liếc nhìn Nghiêm Tự, không nói gì hết.
Ngược lại là Hạ Manh vểnh môi, có thể mắc cả cái bình sữa vào. Cô bé bĩu môi không phục nhỏ giọng nói: "Nhưng anh là... Nhưng anh chính là hiệp sĩ tia chớp mà."
Kha Tây Ninh nắm bàn tay nhỏ bụ bẫm của Hạ Manh, cùng cô nhóc nhìn nhau, nheo mắt cười: "Hiệp sĩ tia chớp là đại anh hùng, đại anh hùng cứu vớt thế giới, thời điểm anh ấy biến thân không phải còn phát ra ánh sáng sao, nhưng anh thì không."
"Vậy anh là ai?" Hạ Manh hiếu kỳ hỏi.
"Anh là Tây Ninh, trước kia chúng ta có gặp nhau đấy, em quên rồi hả?" Kha Tây Ninh nhìn vào đôi mắt to tròn đen láy như quả nho của Hạ Manh, lấy tay so sánh một chút chiều cao dưới ánh nhìn của cô bé, cậu nén cười nói, "Khi đó em còn nhỏ như vậy, còn rất dễ té ngã, đặc biệt thích ăn Đào tử vị hoa quả đường, không cho em ăn em liền khóc."
Hạ Manh chẳng hề muốn thừa nhận cô nhóc có thời điểm ngốc như vậy, cô nhóc nắm ngón tay Kha Tây Ninh, lắc đầu như trống bỏi, nói: "Anh nói bậy."
"Được được được." Kha Tây Ninh thuận theo lòng tự trọng của cô nhóc, "Là anh nói bậy, Manh Manh của chúng ta vừa ngoan lại đáng yêu."
Hạ Manh đại khái cũng cảm thấy mình có chút bá đạo, cúi đầu kéo váy công chúa vụng lén lút cười.
Nghiêm Tự từ đầu đến cuối đều đứng bên cạnh Hạ Manh, nhưng Kha Tây Ninh tựa như xem hắn như không khí, một câu cũng không nói với hắn. Một người có cảm giác tồn tại như thế, lại hoàn toàn bị Kha Tây Ninh xem nhẹ.
"Tây Ninh." Nghiêm Tự nhịn không được gọi một tiếng.
Kha Tây Ninh vẫn như cũ không để ý Nghiêm Tự, mà là trực tiếp hỏi Hạ Manh: "Manh Manh, em biết cái chú bên cạnh em sao?"
Hạ Manh tận lực suy nghĩ một hồi: "Trước kia không biết, hôm nay chú ấy đi trường mầm non tổ chức chơi trò chơi, nên em liền biết."
Kha Tây Ninh có lẽ hiểu rõ được toàn bộ quá trình, cậu kéo bàn tay nhỏ của Hạ Manh, tình ý sâu xa mà nói: "Về sau người xa lạ tìm em chơi, cho em ăn đồ ngon, em đều không được đồng ý, bọn họ rất nguy hiểm."
Hạ Manh ấp úng nói: "Nhưng là chú Nghiêm không phải người xa lạ. Đêm qua ông nội còn cho em xem ảnh chụp của chú ý, nói anh Tây Ninh và chú Nghiêm đều sẽ dẫn em đến công viên chơi trò chơi."
Kha Tây Ninh thoáng cái sửng sốt, tâm tình có chút phức tạp.
Nghiêm Tự nhân cơ hội nói: "Tây Ninh, sắc trời cũng không sớm. Chúng ta nhanh dẫn Manh Manh đi thôi."
"Chờ đã." Kha Tây Ninh mắt cũng không nâng hỏi, "Manh Manh, trên đường anh đến có thấy quán kẹo bông, anh nhớ em rất thích kẹo bông, em có muốn ăn không."
Hạ Manh không hề có bất cứ sức chống cự nào đối với kẹo bông, cô nhóc hưng phấn giang tay rộng ra: "Em muốn lớn như vậy, lớn như bầu trời cơ."
Kha Tây Ninh thấy thật dễ thương, tay nhịn không được, xoa đầu người bạn nhỏ.
Hạ Manh ủy khuất nói: "Đầu của cháu toàn là tri thức, cũng không phải tùy tiện ai cũng đều có thể sờ."
Nghiêm Tự bất đắc dĩ nói, "Nếu cháu thích ăn kẹo bông, chú sẽ đi mua giúp cháu."
"Không cần."
Kha Tây Ninh cuối cùng cũng nâng mắt nhìn hắn, đây là câu duy nhất nói với Nghiêm Tự từ khi cậu đến đây.
Vì sao lại không cần.
Nghiêm Tự còn chưa hỏi, hắn cũng tự phát hiện đáp án.
Cách đó không xa, Lam Vũ cầm trong tay ba cây kẹo bông, đi về phía Kha Tây Ninh. Một cái màu hồng, một cái màu lam, còn có một cái màu trắng.
"Tây Tây." Lam Vũ sốt ruột nói, "Cậu với Manh Manh chắc chờ lâu lắm. Người xếp hàng mua kẹo của chú kia nhiều quá, tôi xếp hàng rất lâu mới mua được."
"Không sao." Kha Tây Ninh cưới với Lam Vũ, lấy cây kẹo bông màu hồng từ trong tay y đưa tới tay Hạ Manh, nhẹ nhàng mà nhéo mũi cô nhóc,"Cũng chỉ có thể liếm một chút, nếu em ăn nhiều, anh sẽ bị ông nội mắng đó."
Hạ Manh phỏng chừng ở trong nhà thường xuyên nhìn thấy bộ dáng Hạ Quân nổi giận, nghe nói như thế, lòng đặc biệt sợ hãi gật gật đầu: "Em biết rồi, Manh Manh chỉ ăn một chút, không để anh bị ông nội mắng đâu."
Lam Vũ vụng trộm nói với Kha Tây Ninh: "Cô bạn nhỏ này thật đáng yêu."
Bọn họ giống như một nhà ba người, Nghiêm Tự đứng ở một bên có vẻ dư thừa.
Nghiêm Tự hỏi: "Lam Vũ, sao cậu đến đây?"
Dường như lúc này Lam Vũ mới nhìn đến Nghiêm Tự, kinh ngạc nói: "Tối hôm qua Tây Tây bảo tôi tới cùng cậu ấy đưa một bạn nhỏ đi chơi... Nhưng mà Nghiêm tiên sinh, anh bận rộn như vậy, ngay cả ngày kỉ niệm kết hôn đều vắng mặt, như thế nào rảnh rồi đến đây chơi cùng cô bé vậy?"
Nghiêm Tự quả nhiên là Nghiêm Tự, rất nhanh điều chỉnh tốt trạng thái.
Hắn cười ôn hòa với Lam Vũ: "Bộ phim mới còn chưa xác định nhân vật chính, chưa vào tổ, so với đoạn thời gian trước thì rảnh rỗi hơn."
Lam Vũ kéo dài âm ồ một tiếng.
Hạ Manh tò mò ngẩng đầu lên nhìn ba người lớn này, cô nhóc nắm một góc áo Kha Tây Ninh, Kha Tây Ninh cúi lưng nghe cô nhóc thủ thỉ.
"Mọi người đang cãi nhau ạ? Không muốn cãi nhau đâu, ba mẹ em thường xuyên cãi nhau, còn thích ném đồ nữa."
Kha Tây Ninh ngẩn ra một lát, nói với cô nhóc: "Bọn anh không cãi nhau."
Cậu nhìn đồng hồ, quay sang bảo Lam Vũ nói: "Đi trước đi, muộn sẽ không chơi được."
Lam Vũ hiểu ý Kha Tây Ninh, vội vàng nói: "Tôi đi lấy xe lại đây."
Nghiêm Tự không nói gì, tự mình khởi động xe.
Hạ Manh còn nhỏ, không thể chơi các trò chơi mạo hiểu, dù cho muốn chơi, cũng yêu cầu phải có người lớn cùng đi.
Ba người bọn họ theo thứ tự cùng nhóc con chơi trò chơi.
Kha Tây Ninh cùng Hạ Manh ngồi trên tàu lượn trẻ con. Tàu lượn tốc độ từ nhanh xuống chậm, Hạ Manh ngoài miệng nói không sợ hãi, trong lòng sợ hãi không thôi, gắt gao nắm chặt mu bàn tay Kha Tây Ninh, lúc kêu thì so với người khác đều lớn tiếng hơn.
Khi xuống dưới, cô nhóc mặt mũi trắng bệch. Kha Tây Ninh ôm lấy Hạ Manh nhẹ giọng vỗ về, vỗ về không được lại hát nhạc thiếu nhi, cuối cùng khiến cô nhóc lần nữa rất vui vẻ.
Nghiêm Tự đứng ở một bên, nhìn cảnh tượng ấm áp này.
Ánh mắt hắn lướt nhanh đến vết màu đỏ trên mu bàn tay Kha Tây Ninh, không khỏi nhíu mày, hỏi: "Tại sao tay em lại bị thương?"
Kha Tây Ninh liếc mắt nhìn hắn: "Lúc chơi tàu lượn không cẩn thận bị thương."
Thời điểm ngồi trên ngựa gỗ, đến phiên Lam Vũ bồi nhóc con. Lam Vũ ngồi trên con ngựa gỗ lớn màu xanh, Hạ Manh ngồi trên chú ngựa gỗ nhỏ màu hồng, hai người tay nắm tay. Hoàn toàn không giống như là một người lớn với một đứa trẻ, giống như hai đứa trẻ.
Kha Tây Ninh thầm nghĩ, dẫn Lam Vũ tới đây chơi với nhóc con, có lẽ thật sự có lợi.
Nghiêm Tự từ siêu thị mini ở khu vui chơi, hắn mua một hộp urgo không nói lời gì kéo tay Kha Tây Ninh qua.
Hắn vô cùng chuyên chú nhắm ngay miệng vết thương, đem urgo dán lên, ngẩng đầu nhìn Kha Tây Ninh: "Em nói thật đi, sao lại có vết thương này."
"Chỉ là không cẩn thận bị thương." Kha Tây Ninh giật tay về, qua loa trả lời hắn, "Trước đây anh nói tôi luôn mơ mơ màng màng, bị đụng, bị ngã, chuyện này không phải rất bình thường sao."
Nghiêm Tự thấy Kha Tây Ninh không giống như lúc đầu đề phòng hắn, còn có thể nói hai câu mở đầu câu chuyện, tưởng rằng Kha Tây Ninh đã tha thứ cho mình.
Kha Tây Ninh nhìn hướng ngựa gỗ xoay tròn, trên mặt Lam Vũ với Hạ Manh tràn đầy ý cười xán lạn, cậu cũng nhịn không được lộ ra một nụ cười.
Cậu nằm nhoài ở trên lan can, đón chút gió mát mẻ, híp mắt nói: "Nghiêm Tự, mấy ngày gần đây, anh tương đối nhàn phải không?"
"Anh chưa tiến vào tổ đoàn mới..."
Nghiêm Tự còn chưa nói xong, liền bị Kha Tây Ninh đánh gãy.
"Tôi không muốn nghe anh nói việc này." Kha Tây Ninh mặt mày bình thản, "Tôi cũng không hiếu kỳ bất cứ việc riêng tư gì của anh. Tôi chỉ muốn nói, nếu anh gần đây tương đối nhàn, vậy đừng kéo dài nữa, trực tiếp ký tên lên đơn ly hôn đi. Ngày mai tôi ở văn phòng luật sư Trần chờ anh."
Nghiêm Tự không nghĩ ẩn nấp dưới vẻ bình tĩnh kia lại là những lời này.
Hắn liếm môi khô khốc: "Tây Ninh, anh..."
Kha Tây Ninh nói: "Đừng nói anh không rảnh. Hai ngày nay, xe đậu dưới nhà Lam Vũ là của anh phải không? Ở cảnh cục chiếc xe chạy ngang cũng là anh chứ gì? Anh rảnh làm những điều này, tại sao không rảnh ký tên?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]