Bầu không khí tại đó trở nên nặng nề, Kha Tây Ninh cùng Lam Vũ bốn mắt nhìn nhau nhưng không nói gì, vẫn là Lam Vũ cợt nhả một tiếng đánh vỡ không khí ngột ngạt.
"Đến đến đến, chẳng lẽ tối hôm qua nhiệt độ chênh lệch quá lớn, cậu đá chăn sinh bệnh cho nên nói mê sảng..." Lam Vũ dựa vào chiếc bàn tròn nhỏ màu trắng gạo mà đứng dậy, mặt đối mặt với Kha Tây Ninh, cố gắng sờ lên trán cậu xem có bị phát sốt không nhưng lại bị đánh một cái.
"Tôi không bị sốt." Kha Tây Ninh bình tĩnh ngăn hành vi của Lam Vũ, "Tôi đang nghiêm túc nói chuyện với cậu."
Lam Vũ thu hồi nụ cười lưu manh, cũng nghiêm túc quan sát vẻ mặt của Kha Tây Ninh, xác định trên mặt cậu không có dấu vết nào là nói đùa, cậu ta trở về chỗ ngồi của mình, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Kha Tây Ninh: "Tôi hỏi cậu không phải vì hôm qua Nghiêm Tự không trở về nhà cùng cậu chúc mừng ngày kỉ niệm kết hôn mà cậu suy nghĩ vớ vẫn, hoài nghi hắn từ xưa đến nay chưa từng yêu cậu?"
Kha Tây Ninh rũ mi mắt, chậm rì nói: "Tôi không phải là người ngây thơ như vậy, làm sao có thể vì chút chuyện nhỏ mà hoài nghi anh ấy."
"..." Lam Vũ không nói gì nghĩ, nghe giọng điệu này, rõ ràng chính là còn canh cánh trong lòng chuyện Nghiêm Tự không về nhà hôm kỉ niệm ngày cưới, còn làm bộ như rộng lượng không một chút để ý, cái tên này đúng là khẩu thị tâm phi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-kip-cong-khai-da-ly-hon/3573835/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.