Chương trước
Chương sau
Bầu không khí tại đó trở nên nặng nề, Kha Tây Ninh cùng Lam Vũ bốn mắt nhìn nhau nhưng không nói gì, vẫn là Lam Vũ cợt nhả một tiếng đánh vỡ không khí ngột ngạt.

"Đến đến đến, chẳng lẽ tối hôm qua nhiệt độ chênh lệch quá lớn, cậu đá chăn sinh bệnh cho nên nói mê sảng..." Lam Vũ dựa vào chiếc bàn tròn nhỏ màu trắng gạo mà đứng dậy, mặt đối mặt với Kha Tây Ninh, cố gắng sờ lên trán cậu xem có bị phát sốt không nhưng lại bị đánh một cái.

"Tôi không bị sốt." Kha Tây Ninh bình tĩnh ngăn hành vi của Lam Vũ, "Tôi đang nghiêm túc nói chuyện với cậu."

Lam Vũ thu hồi nụ cười lưu manh, cũng nghiêm túc quan sát vẻ mặt của Kha Tây Ninh, xác định trên mặt cậu không có dấu vết nào là nói đùa, cậu ta trở về chỗ ngồi của mình, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Kha Tây Ninh: "Tôi hỏi cậu không phải vì hôm qua Nghiêm Tự không trở về nhà cùng cậu chúc mừng ngày kỉ niệm kết hôn mà cậu suy nghĩ vớ vẫn, hoài nghi hắn từ xưa đến nay chưa từng yêu cậu?"

Kha Tây Ninh rũ mi mắt, chậm rì nói: "Tôi không phải là người ngây thơ như vậy, làm sao có thể vì chút chuyện nhỏ mà hoài nghi anh ấy."

"..." Lam Vũ không nói gì nghĩ, nghe giọng điệu này, rõ ràng chính là còn canh cánh trong lòng chuyện Nghiêm Tự không về nhà hôm kỉ niệm ngày cưới, còn làm bộ như rộng lượng không một chút để ý, cái tên này đúng là khẩu thị tâm phi.

Có điều cũng là vì mấy năm nay Nghiêm Tự đối với Kha Tây Ninh quá tốt, Lam Vũ ngay cả mắt thường cũng thấy được, đột nhiên có điểm nhỏ chênh lệch cũng là bình thường.

Còn nhớ năm thứ hai kết hôn, Kha Tây Ninh cũng đã học đến năm cuối, vừa đóng phim lại vừa đi học, tổ kịch ở trường 2 đầu 6 tay mà chạy, thân thể bị tổn hại không ít. Trong lúc lên lớp cậu đột nhiên bị viêm ruột thừa, đau đến mức chết đi sống lại, té xỉu ở phòng học, lão sư ở trên bục giảng cũng bị dọa gần chết. Nghiêm Tự không ngại vạn dặm xa xôi mà ngồi máy bay từ trường quay chạy tới, cực nhọc cả ngày cả đêm tự mình chăm sóc Kha Tây Ninh.

Lam Vũ là bằng hữu tốt nhất của Kha Tây Ninh, cố ý muốn ở bệnh viện cùng hắn chiếu cố cậu. Nửa đêm đi vệ sinh, tỉnh lại liền thấy ổ chăn giường bệnh vẫn còn chút hơi ấm, nhưng đôi phu phu kia lại không ở đó. Lam Vũ vội vội vàng vàng tìm trong vườn hoa của bệnh viện, lại thấy được một màn ngược cẩu độc thân.

Dưới đèn đường mờ nhạt, trên băng ghế ở vườn hoa, Kha Tây Ninh khép hờ mắt, lười biếng tựa trên bờ vai rộng lớn của Nghiêm Tự. Bọn họ hình như là đang nhìn những ngôi sao, Nghiêm Tự sợ Kha Tây Ninh lạnh, còn đem áo khoác lên người cậu. Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, Nghiêm Tự lúc ấy dõi theo ánh mắt Kha Tây Ninh, ôn nhu như nước chảy. Kha Tây Ninh nói, Nghiêm Tự không yêu cậu, Lam Vũ là đánh chết cũng không tin.

Sau khi Nghiêm Tự đạt được giải Kim Mã, thời gian cùng Kha Tây Ninh trò chuyện càng ngày càng ít. Vốn tưởng rằng ngày kỷ niệm kết hôn bọn họ có thể vui vẻ đoàn tụ, Kha Tây Ninh còn cố ý xin một nghỉ ngày, kết quả Nghiêm Tự là vì công việc rất bận, mà đành sống chết mặc bay.

"Đã bảy năm rồi." Lam Vũ tự dưng biến thành anh trai tri kỷ, khuyên giải nói, "Sao có thể giống như tân hôn nữa, một lần hai lần không cùng cậu trải qua ngày kỷ niệm kết hôn, điều này rất bình thường, cậu đừng nghĩ nhiều."

Kha Tây Ninh lắc đầu: "Tôi thật sự không phải vì chuyện này."

Lam Vũ ngước mắt lên nhìn cậu: "Vậy cậu là bởi vì cái gì? Cậu có nói không? Một... hai... ba! Đừng trách tôi là nhà mẹ đẻ nhưng lại đứng về phía Nghiêm Tự."

Kha Tây Ninh tựa hồ có chút khó có thể mở miệng, cậu do dự một lúc rồi mới từng chữ từng câu đem bí mật quấy nhiễu cậu nhiều năm nói ra.

"Tôi hoài nghi người Nghiêm Tự thích không phải tôi." Kha Tây Ninh khẽ cắn răng nói, "Người anh ấy thích là Lưu Lê."

Lam Vũ sửng sốt rất lâu, cuối cùng từ trong ký ức sâu xa tìm ra nhân vật Lưu Lê. Cậu ta kinh ngạc nhìn Kha Tây Ninh, xì một tiếng cười nói: "Nhưng cậu không phải chính là Lưu Lê, Lưu Lê không phải là cậu sao?"

Nói đến việc Kha Tây Ninh lúc trước có thể cùng Nghiêm Tự quen biết, coi như là duyên phận trời định. Bảy năm trước, Kha Tây Ninh đang đi ở trên đường bị staff phát hiện, mời cậu thử một nhân vật tên là Lưu Lê. Năm đó hôn nhân đồng tính vừa hợp pháp, phim về đề tài đồng tính bị kiềm nén rất nhiều, thế nhưng vẫn là một dòng tiềm năng vô tận. Tác phẩm 《 Tiểu Lưu Ly 》, chính là một phần trong dòng phim có đề tài đồng tính. Nghiêm Tự lúc bấy giờ chưa có nổi tiếng trong showbiz, nhiều lắm cũng chỉ là tiểu minh tinh mới vào nghề không lâu, Kha Tây Ninh hoàn toàn chỉ là một tân sinh viên ngày ngày đến trường, không hề có kinh nghiệm diễn xuất.

Hai người cứ thế, mà tham gia diễn bộ 《 Tiểu Lưu Ly 》. Nghiêm Tự diễn người yêu Lưu Lê – Mạc Thất, Kha Tây Ninh diễn vai chính là Lưu Lê. Tính cách Lưu Lê cùng Kha Tây Ninh chênh lệch quá nhiều, có điều diện mạo tương đối giống nhau, đặc biệt là đôi mắt, "Thiên nhiên khứ điêu sức, liêu nhân nhi bất tự tri", trong kịch bản miêu tả giống nhau như đúc, staff trên đường một mắt thấy được Kha Tây Ninh, đem cậu đưa đến giới showbiz quên cả đường về.

Lưu Lê là đứa nhỏ rất tốt bụng, người rất cẩn thận lại vừa ôn nhu, mà trong từ điển Kha Tây Ninh vốn không có hai chữ "Cẩn thận", cậu có thể không rơi vào trạng thái mơ hồ đã rất tốt rồi.

"Trong kịch bản có một đoạn rât kinh điển..." Kha Tây Ninh đem chuyện giấu trong lòng nhiều năm mà nói ra, quả thật rất khó khăn, cậu vốn cho rằng bản thân sẽ bịt tai trộm chuông* mà qua một đời, mà trong mắt cậu chung quy là không chấp nhận được một hạt hạt cát, "Cha mẹ của Lưu Lê chết trong một đêm mưa giông, trời sinh sợ sét đánh còn hơn sợ chết. Mỗi đêm mưa giông, cậu liền mở cửa phòng Mạc Thất, trốn trong lòng hắn mà ngủ."

Lam Vũ không khỏi cảm khái nói: "Quả nhiên là kịch bản bảy năm trước, cốt truyện thật là cũ rích."

《 Tiểu Lưu Ly 》 là tác phẩm Kha Tây Ninh cùng Nghiêm Tự đính ước, bọn họ chính là sau khi đóng bộ phim này, quen biết hiểu nhau yêu nhau, kế tiếp là kết hôn. Cho dù trong lòng Kha Tây Ninh đang mang một chiếc gai nhọn, cậu cũng không thích người khác nói 《 Tiểu Lưu Ly 》 một câu không tốt.

"Cậu chưa xem qua bộ phim này." Kha Tây Ninh không phục giải thích nói, "Cốt truyện rất tốt, không khí đoàn phim cũng tốt."

Lam Vũ nội tâm trợn trắng mắt, xòe tay nói: "Tôi muốn xem cũng xem không được. Bộ phim này lúc trước không phải vì nhiều cảnh đùa giỡn trên giường, nhân vật lại quá mức mẫn cảm, cho nên chưa quảng bá đã bị tổng cục bắn chết sao?"

《 Tiểu Lưu Ly 》 là một bộ bi kịch. Mạc Thất lòng dạ độc ác, là một nhân vật hắc đạo, nhân xưng Thất gia, dựa theo bây giờ mà nói, chính là xã hội Thất gia. Loại nhân vật này làm nhân vật chính, nếu kịch đó sản xuất bây giờ, nhất định cũng không thông qua xét duyệt, lại càng không cần nói là bảy năm trước. Đoàn phim đang ở trên mũi dao, không cẩn thận liền bị bắn chết.

"Cậu có thể đừng nói đến từ đùa giỡn trên giường được không?" Kha Tây Ninh nhịn không được nói.

Lam Vũ cười một tiếng: "Được, tôi không đề cập tới, cậu tiếp tục nói." Lam Vũ cũng đã tham quan qua đoàn phim 《 Tiểu Lưu Ly 》, quả thực vừa vặn, ngày đó cậu ta tham quan, đúng lúc Kha Tây Ninh cùng Nghiêm Tự đang diễn cảnh trên giường, khi nhìn thấy cảnh tượng kia huyết mạch như muốn phun trào, tiểu xử nam Lam Vũ chỉ nhìn thôi mà đã miệng khô lưỡi khô.

Sau cảnh đùa giỡn trên giường, đạo diễn hô "Tốt, Cut." Kha Tây Ninh lại xấu hổ đỏ mặt, trốn ở trong chăn quyết không chịu đi ra. Nghiêm Tự lúc này cũng không tốt hơn Kha Tây Ninh là bao, nhưng lại ôn nhu kiên nhẫn vô cùng, ngay cả quần áo đều không cam lòng mặc, chỉ mặc quần tây, thản nhiên nằm trên giường vừa trêu đùa vừa dụ dỗ Kha Tây Ninh, cảnh nhạy cảm như vậy, càng nhìn Lam Vũ càng thêm mặt đỏ tim đập.

Hiện tại nghĩ đến, hai người khi đó diễn đến ra điện, liếc nhau liền bùm bùm lóe ra tia lửa điện, làm sao có khả năng không ái muội.

Lam Vũ đắm chìm trong hồi ức, càng nghĩ càng cảm giác Kha Tây Ninh là lo sợ không đâu. Nếu bọn họ không gọi là tình yêu, cậu ta sợ trên đời này không gặp được tình yêu.

Kha Tây Ninh: "Tôi cùng Nghiêm Tự nói qua rất nhiều lần, tôi không sợ mưa giông, nhưng mỗi một lần mưa giông, Nghiêm Tự đều hỏi tôi có sợ không... Ánh mắt kia, tôi không biết hình dung như thế nào, so với bình thường cùng tôi sống chung còn ôn nhu gấp trăm lần."

Lam Vũ nga một tiếng, lại vẫn cảm giác Kha Tây Ninh là đang thể hiện tình yêu.

Kha Tây Ninh thở dài: "Chuyện phát sinh một lần thì không tính, nhưng đây là năm lần bảy lượt phát sinh."

Lam Vũ cảm nhận được Kha Tây Ninh bất lực cùng rơi vào mù mịt, liền nghiêm túc, cẩn thận lắng nghe.

"Tết năm ngoái, anh ấy để mẹ cùng tôi xuống bếp." Kha Tây Ninh che trán, trong mắt toát ra một tia thống khổ, nói "Tất cả đồ ăn đều làm theo khẩu vị của nhân vật Lưu Lê, cái gì rau trộn rong biển, rồi gà cay, cá sốt chua ngọt, mỗi một món đều là Lưu Lê thích ăn."

Nghe Kha Tây Ninh kể như vậy, Lam Vũ cũng phát hiện mức độ nghiêm trọng của sự việc, cậu ta hỏi: "Chuyện này mà cũng có sao?"

"Có." Kha Tây Ninh nói, "Nhưng cũng không nhiều, hai năm này anh ấy rất bận, thời gian chúng tôi ở chung cũng không nhiều."

Chuyện này không chỉ đáng kinh ngạc, nói ra đại bộ phận đều cho rằng Kha Tây Ninh lo sợ không đâu. Nhưng Lam Vũ có chút hiểu được Kha Tây Ninh đến tột cùng đang phiền não cái gì. Năm đó, khiến Kha Tây Ninh cùng Nghiêm Tự quen biết kịch chính là bộ 《 Tiểu Lưu Ly 》, hai người ở chung tất cả đều do diễn, phim vừa quay xong, hầu như không có thời gian hẹn hò bên ngoài. Hơ khô thẻ tre xong, bọn họ tình cảm khó có thể kiềm chế, đăng kí kết hôn.

Từ nhận thức đến kết hôn còn chưa đầy ba tháng, cũng có thể coi là một cuộc hôn nhân thật sự. Hai người đối với đối phương hiểu biết bao nhiêu? Kha Tây Ninh cũng không tồi, cậu trước kia không ở trong showbiz, rất yêu thích Nghiêm Tự, có thể xem như là một fan hâm mộ thầm lặng của Nghiêm Tự. Nhưng Nghiêm Tự không giống với cậu, tất cả sự hiểu biết của hắn với Kha Tây Ninh đều là từ nhân vật Lưu Lê kia. Hắn thậm chí cũng không rõ ràng tính cách người yêu của mình đã liền cùng cậu vội vàng đăng kí. Cho dù sau khi kết hôn phát hiện không giống như mong đợi, vậy cũng xem là bình thường, ai bảo bọn họ lúc trước không để ý thân bằng hảo hữu có ý tốt khuyên can mà lại xúc động tiến vào cục dân chính.

Lam Vũ hỏi Kha Tây Ninh: "Nếu cậu phát hiện Nghiêm Tự quả thật là nhìn xuyên qua cậu... Yêu một nhân vật không tồn tại, cậu làm sao đây?"

Kha Tây Ninh suy nghĩ thật lâu, một lần nữa cậu ngước mắt lên, trong ánh mắt chỉ toàn là sương mù, cậu nói một câu: "Tôi không biết."

Cà phê nguội lạnh, Lam Vũ cũng đi, Kha Tây Ninh còn phải ngồi ở quán cà phê đợi người đại diện của cậu. Người đại diện Lục Viễn Đông vừa mới gọi hỏi cậu ở nơi nào, Kha Tây Ninh nói địa điểm.

Không lâu sau, Lục Viễn Đông liền đến. Hắn ngồi ở vị trí Lam Vũ vừa ngồi qua, một đôi mắt tam giác ngược nhìn thẳng khuôn mặt tuấn tú của Kha Tây Ninh, ánh mắt cất giấu sự dò xét cùng chán ghét.

"Công ty vừa mới tìm tôi dạy dỗ một trận." Lục Viễn Đông vắt chéo chân "Cậu đoán xem là vì cái gì?"

"Bởi vì tôi đòi hủy không diễn?" Kha Tây Ninh không cần đoán liền biết Lục Viễn Đông tìm cậu là vì chuyện này. Lục Viễn Đông làm người đại diện, dưới tay dẫn dắt năm sáu nghệ sĩ, trừ cậu ra tất cả đều là người mới có tiền đồ tốt, Kha Tây Ninh đã sớm nằm ở hình thức nuôi thả. Ngày thường cậu gặp Lục Viễn Đông còn khó hơn lên trời, có thể khiến người đại diện chủ động lại đây tìm cậu, hơn phân nửa là vì chuyện này liên lụy đến lợi ích của Lục Viễn Đông.

Lục Viễn Đông định đem ly cà phê hất lên trên đầu Kha Tây Ninh, bị Kha Tây Ninh nhanh tay nhanh mắt né tránh. Người đại diện một bụng lửa giận không chỗ phát tiết, càng thêm tức giận: "Cậu nói cậu không có tật xấu, nam chính tốt không làm, cố tình muốn bãi diễn, may mắn công ty đem chuyện này áp chế đi, nếu như đoàn phim đem chuyện này nói với truyền thông, cậu không biết phải chết thế nào đâu."

——————————————

Tác giả có lời muốn nói: Ly hôn sẽ có, bằng không tôi liền lạc đề, nhưng không phải hiện tại, đợi đến một đoạn trắc trở nhỏ sau này ~ bất quá sẽ không quá muộn, mấy bạn yên tâm, vỗ bả vai
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.