Hôm nay có chút khác biệt, Kinh Khê vừa tỉnh ngủ, đã ngửi được một mùi hương mê người.
Đứng dậy, rửa mặt.
Đêm qua cô chở bạn nhỏ đáng thương về muộn, thế mà sáng sớm như này đã bắt đầu bận việc. Nhưng mà cô cũng không định ngăn cản, nếu không cho bạn nhỏ đáng thương làm gì, anh sẽ càng thêm bồn chồn, đứng ngồi không yên.
Không nóng nảy, thời gian còn dài, dù sao về sau sẽ từ từ quen thuộc.
"Thanh Thanh, chào buổi sáng." Kinh Khê sửa soạn xong, vừa ra khỏi phòng liền thấy Ninh Thanh mặc tạp dề hình gấu đứng ở trong phòng bếp, hẳn là đang rán trứng.
Cửa phòng bếp mở một nửa, nhìn không sót chút gì.
Ninh Thanh bất chợt nghe câu chào buổi sáng, hơi bị doạ một chút, cũng ngưng lại động tác trên tay, đặt đĩa trứng chiên vàng rụm lên mâm, rồi mới xoay người, nói: "Buổi sáng tốt lành." Nhưng mà lại không dám nhìn mặt Kinh Khê.
Như vậy cũng bị dọa tới sao? Kinh Khê cực kỳ tự nhiên mà đi lên trước, cầm đĩa trứng gà vừa được rán lên.
"Thơm ghê, tay nghề của Thanh Thanh tốt quá đi, xem ra hôm nay tôi có lộc ăn rồi." Biểu hiện của Kinh Khê tựa như hôm nay không phải lần đầu tiên bọn họ ở chung với nhau vậy, mà là đã quen thân từ lâu.
Lần này rốt cuộc Ninh Thanh cũng không thể lơ đi hai tiếng gọi "Thanh Thanh" kia, có chút ngượng ngùng, lại cũng có chút vui vẻ lạ kỳ. Chưa từng có ai gọi anh thân mật như vậy, anh cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-khoi-ban-nho-dang-thuong/2899194/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.