Chương trước
Chương sau
nhân viên nữ gần đây hay mang cà phê đến cho bọn họ, không phải cô.Thất vọng cùng mất mát nháy mắt đã thay thế cho nỗi mong mỏi của anh, làm anh phiền chán muốn điên, cơ hồ nhịn không được muốn phát hỏa.
Anh không biết chính mình rốt cuộc là làm sao vậy, vì sao lại hy vọng người đưa cà phê vào là cô? Chẳng lẽ anh muốn giải thích chuyện hôm đóhôn cô sao?
Nụ hôn đó, anh thừa nhận ngay từ đầu thật là có ý muốn trả thù, ai kêu cô lớn tiếng mắng anh không đáng một đồng.
Nhưng là khi tiếp xúc với cánh môi mềm mại của cô, anh liền đã quênhết thảy, thầm nghĩ nhấm nháp vị ngọt của cô, giữ lấy hơi thở mê ngườiđó.
Anh rất ít khi không khống chế được, càng chưa bao giờ từng thoát tựdiễn xuất, nhưng cái hôn này lại làm cho anh hoàn toàn quên hết thảy,bao gồm việc bọn họ đang đứng giữa đường, thẳng đến khi cô mê say ởtrong lòng anh kêu ra tiếng, mà anh kìm lòng không đậu muốn nhìn vẻ mặtcủa cô, mở mắt ra bị đèn trên đường nháy sáng, lúc này mới đột nhiênkinh thấy chính mình vừa rồi làm chuyện gì.
Anh cảm thấy rất tức giận, không chỉ tức giận vì chính mình khôngkhống chế được, càng tức giận do cô mà làm cho anh không khống chế được, cho nên anh mới có thể cố ý trào phúng bên tai hỏi cô “Bị cưỡng hôn cảm thấy tư vị thế nào?” Coi như nụ hôn vừa rồi đối hắn mà nói một chút cảm giác cũng không có, thuần túy chỉ là vì nhục nhã cô mà thôi.
Cô đánh anh một cái tát, dùng lực rất lớn, điều này tạo nên một kỳtích khác thường – cô chính là người con gái đầu tiên dám tát anh.
Một cái tát đánh cho anh rất đau, hiện tại hồi tưởng còn ấn tượngkhắc sâu, nhưng anh cũng biết là chính mình xứng đáng, tự làm tự chịu,cô chỉ đánh một cái tát xem như tiện nghi anh rồi .
Anh là người đàn ông ba mươi ba tuổi thành thục, tuy rằng hiện tạikhông có bạn gái, nhưng cũng từng có vài đoạn quan hệ cùng vài lần mộtđêm tình, đối với nữ nhân bình thường có hay không đang đùa, kinh nghiệm phong phú hay không, anh đều có thể nhận ra.
Cô không phải một nữ nhân tùy tiện, khi anh áp sát cánh môi của côliền đã biết, nhưng anh không có thu tay lại, còn chiếm tiện nghi củangười ta rồi nói sau, thật là nên đánh.
Trên thực tế, ngay cả anh cũng cảm thấy chính mình tội không thể tha, rất muốn tự tát mình một cái. Nhưng ngay lúc đó anh rốt cuộc là bị cáiquỷ gì làm mê tâm hồn?
Anh vẫn không thể quên bộ dáng khi cô quay đi, vừa thẳng thắn lạithực yếu ớt; Như vậy hung hãn đáy mắt lại phiếm lệ quang, làm cho mấyngày nay anh mỗi khi nhớ tới liền cảm thấy phiền chán không chịu nổi,hảo muốn gặp mặt cô một lần, xem cô có khỏe không.
Anh rất muốn gặp cô.
Đời này đây là lần đầu tiên anh rất muốn gặp một người khác, nhưng cô lại giống như đột nhiên hoàn toàn thoát ly cuộc sống quỹ đạo của anh,ngay cả những lần họp gần đây anh căn bản không cần phải tham dự nhưnganh vẫn muốn gặp được cô.
Cô có phải hay không đang trốn anh đâu?
Anh mày khinh túc, thẳng suy tư về điều này hết thảy, căn bản khôngchú ý tới nữ nhân đưa cà phê đang không ngừng liếc mắt đưa tình, ý đồhấp dẫn lực chú ý của anh, cuối cùng bởi vì anh làm như không thấy mà ôm nỗi hận giận tái mặt, phiết phiết môi, xoay người rời đi.
Đại sự đều đã tiến hành tương đương thuận lợi, căn bản là không cầnanh phải ở đây, anh miễn cưỡng đợi nửa giờ, liền mượn cớ còn có việckhác, đem những việc còn lại chưa xong giao cho thuộc hạ, rời đi trước.
Anh đứng ở thang máy thở dài, thừa nhận hôm nay lại uổng công mộtchuyến, lãng phí vài giờ. Anh tự nói với mình, có lẽ anh nên như vậy từbỏ, nên quên hết thảy.
Thang máy tới lầu một, cửa thang máy “Đinh” một tiếng sau hướng haibên hoạt khai, anh ngẩng đầu đang muốn đi ra thang máy, lại thấy ngườimà mấy ngày nay anh đang cực kỳ muốn gặp.
Nghe thấy thanh âm cửa thang máy mở ra, cô ngẩng đầu, nháy mắt cùng anh bốn mắt giao tiếp.
Trên mặt cô biểu tình thực rõ ràng vừa nhìn thấy anh sau liền lạnhnhư băng, bỏ qua một bên mà đi, tựa như không phát hiện ra anh đứng đó,làm cho anh chỉ cảm thấy thực không hiểu lại tức giận a.
Anh đi ra thang máy, nhìn cô cố ý rớt ra một chút khoảng cách, theobên kia thang máy chuẩn bị đi vào, anh chân dài nhất khóa, tay duỗi ra,lập tức chế trụ cổ tay cô, không nói hai lời đã đem cô hướng ngoài cửalớn kéo đi.
Anh biết cô sẽ không giãy dụa, càng không thể thét chói tai cầu cứu,dù sao đây là nơ mỗi ngày cô đều phải đi làm, mà anh lại là khách quýcủa công ty cô, cô không xem tăng mặt cũng phải xem phật mặt, cho nên sẽ không thể ở trong này trở mặt.
Bất quá vừa đi ra cửa, ra đến bên ngoài sẽ không nhất định .
Quả nhiên không ngoài sở liệu, cô một bước ra khỏi cửa liền lập tứcdùng sức dứt tau anh ra sau đó đứng ở tại chỗ lạnh lùng trừng mắt.
“Anh muốn làm gì?” Cô lạnh giọng hỏi.
Sài Thiếu Phong đột nhiên phát hiện chính mình căn bản trả lời không được, bởi vì anh cũng không biết chính mình muốn làm sao.
Trước khi gặp cô, anh thầm nghĩ muốn được nhìn thấy cô, muốn biết côcó bình yên vô sự hay không. Nay đã gặp rồi, thấy cô vẫn sống tốt, không có gầy yếu hay tiều tụy, chẳng phải anh cần phải xoay người rời đi, từnay về sau quên hết những chuyện này sao? Dù sao anh vẫn còn một đốngviệc phải làm, làm việc đến độ không có đủ thời gian mà ngủ làm sao còncó thời gian mà lãng phí tại đây?
Nhưng mà biết rõ như thế, vì sao anh còn đứng đây không hiểu, đứng ởchỗ này cùng cô mắt to trừng mắt nhỏ? Anh rốt cuộc muốn làm sao?
“Em tên là gì?” Anh nhìn chằm chằm cô hỏi, đột nhiên nghĩ đến ngay cả cô tên gọi là gì đều không biết.
“Quan hệ gì với anh?” Giọng nói của cô cực lãnh, ngữ khí khiến cho người ngoài nghe được mà rét lạnh.
“Đây là cách em đối đãi với khách quý của công ty sao?”
“Anh đừng có lấy công ty ra dọa tôi, nếu thấy tôi vô lễ thì cứ nói đi, cùng lắm thì tôi xin việc khác.” Cô tức giận nói.
“Em không cần phải nổi giận đùng đùng như vậy, tôi cũng không tính làm như vậy.”
“Phải không? Vậy thật đúng là rất cảm tạ anh.” Cô châm chọc khiêukhích nói,“Anh muốn làm sao? Lại muốn cảnh cáo tôi, bảo tôi không cầnquấn quít lấy anh sao? Anh yên tâm, chính là tôi hiện tại ăn no không có chuyện gì, cũng sẽ không làm loại sự tình này. Lần sau nếu không cẩnthận gặp anh giống hôm nay, tôi cũng sẽ trước tiên lấy trăm mét tốc độchạy đến nơi khác, miễn cho anh nhìn thấy tôi lại ngại, như vậy vừa lòng sao? Tôi có thể đi chưa?”
Nói xong, cô trực tiếp xoay người rời đi, không ngờ tay lại đột nhiên bị anh bắt lấy.
Cô dừng quay đầu lại, trừng mắt tức giận hỏi:“Anh rốt cuộc muốn làm gì?”
Sài Thiếu Phong thật sự không biết chính mình rốt cuộc muốn làm gì,chỉ biết là anh không thể để cho cô đi như vậy mà mang theo hiểu lầmtránh xa anh.
“Tôi không có cái kia ý tứ.” Anh nhíu mi nói.
“Có ý tứ gì? Còn có, buông.” Cô phẫn nộ không thôi nói, dùng sức bỏ tay anh ra.
Sài Thiếu Phong không tự chủ được nhìn thoáng qua tay mình bị cô bỏra, không hiểu sao cảm thấy một loại hư không cảm giác. Anh rốt cuộc làlàm sao vậy? Anh không tự giác nắm chặt quyền đầu.
“Anh đừng ở đây mê hoặc người khác, anh dám đánh tôi?” Trử San San thất kinh lui về phía sau từng bước.
“Tôi không đánh nữ nhân.” Sài Thiếu Phong sửng sốt một chút, ngăn chặn không được cắn răng nói.
“Ý tứ chính là tuy rằng anh rất muốn đánh tôi, nhưng bởi vì tôi là nữ nhân, cho nên chỉ có thể liều mạng nhịn xuống, phải không?” Cô tràophúng nói, mỗi câu đều mang theo công kích.
Sài Thiếu Phong nhíu mày khinh túc nhìn cô, biết chính mình căn bảnkhông đủ lập trường trách cô, bởi vì chuyện lần trước anh mạo phạm cô.
“Có thể quên những chuyện bất hoà ngày trước không, chúng ta bắt tay giảng hòa được không?” Anh hít sâu một hơi, mở miệng nói.
“Tôi có thân phận gì a? Một nữ nhân đầu đầy cỏ rác sao dám tùy tùytiện cùng Sài đại tổng giám đốc vĩ đại cao cao tại thượng mà bắt tay?tiểu nhân không dám nha.” Trử San San hết sức trào phúng nói.
Xem ra cô thật sự rất tức giận. Sài Thiếu Phong trong lòng thở dài đoán .
“Tôi muốn giải thích chuyện ngày đó với em.” Anh nhìn cô thật sâu,sau đó xoay người một góc chín mươi độ cúi đầu thi lễ, nghiêm trangnói:“Thực xin lỗi.”
Trử San San nháy mắt ngây dại, cũng bị dọa cho choáng váng, cô như thế nào cũng không nghĩ tới anh sẽ làm như vậy.
Anh là người cao ngạo lại có thành tựu, tinh anh lại được mọi ngườisùng bái cùng kính ngưỡng, có thể nói là trên vạn người, kết quả anh talại ngay trước mặt mọi người qua lại hành lễ giải thích với cô?
“Uy, anh đừng như vậy, nhanh chút ngẩng đầu lên.” Cô trừng mắt nhìn,nhanh chóng hoàn hồn kêu lên, đồng thời có chút hoảng hốt tả hữu nhìnxung quanh, chỉ sợ hình ảnh như vậy bị đồng nghiệp công ty thấy.
“Em nguyện ý tha thứ cho tôi?” Sài Thiếu Phong ngẩng đầu nhìn cô, lưng vẫn cong xuống.
“Được , được , được .” Cô nhanh chóng trả lời, nhìn thấy hai ngườiđồng nghiệp đang từ trong toà nhà đi ra, sợ tới mức không hề nghĩ ngợi,vội vàng thân thủ kéo tay anh theo hướng trái ngược, rời xa khu vực cókhả năng bị đồng nghiệp trong công ty bắt gặp.
Sài Thiếu Phong chưa từng bị người nào kéo đi như vậy, cho nên anh lại cảm thấy đây lại là một chuyện lạ thứ nhất từng trải qua.
Trên thực tế không chỉ một chuyện, người có thể làm cho anh cúi đầuchín mươi độ giải thích , chỉ sợ cô cũng là người đầu tiên nha. Mấy việc này bản thân anh cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Trọng điểm là, những việc lần đầu tiên xảy ra này, kỳ thật có một nửa là vì có sự cho phép của anh mới có thể xảy ra, ví dụ như hiện tại.
Vì sao anh lại cho phép cô làm ra nhiều chuyện ngoại lệ như vậy đâu?Nếu hiện tại đổi thành một nữ nhân khác lôi kéo anh chạy như chạy nạnnhư vậy thì……
Không, vừa nghĩ anh đã biết căn bản là không có khả năng xảy ra, bởivì anh trước tiên sẽ nghiêm khắc nhắc nhở, nếu nữ nhân kia còn khôngbiết liêm sỉ tiếp tục dây dưa, anh tuyệt đối sẽ kêu bảo vệ đến xử lý.
Cho nên, nói vấn đề lại nhớ tới nguồn gốc của nó, anh vì sao lại đặc biệt cho phép cô làm càn đâu?
Đáp án đã miêu tả sinh động, tuy rằng lại là không thể tin, nhưng là trừ lần đó ra, đã không có lý do khác .
Anh giống như bất tri bất giác bị cô hấp dẫn, lại muốn thích cô.
Rốt cục kéo tay anh đưa đến một cái ngõ nhỏ có ít người qua lại, TrửSan San mới buông tay ra, hít một ngụm khí lớn sau đó xoay người, nhíumày trừng mắt.
“Anh rốt cuộc là có dây thần kinh nào bị chập rồi, Sài đại tổng giámđốc?” Cô hỏi anh, thật sự không hiểu anh đến tột cùng là ăn lầm cái gìdược rồi, lại ở trước mặt mọi người làm ra hành động gây tổn hại đếnthân phận của anh ta, chính là khom lưng nói xin lỗi cô?
“Có lẽ vừa rồi mình tưởng lầm, bây giờ mới là đúng.” Sài Thiếu Phong nhìn không chuyển mắt nhìn cô, thì thào nói nhỏ.
“Cái gì? Phiền anh nói to lên một chút được không.” Trử San San nhíu mi.
“Em tên là gì?” Anh hỏi cô, sau đó tự giới thiệu.“Tôi là Sài ThiếuPhong, chữ Sài trong củi lửa, Thiếu trong thiếu niên, Phong trong bộc lộ tài năng.”
“Tôi biết.” Trử San San mạc danh kỳ diệu liếc hắn một cái,“Sài đạitổng giám đốc ở công ty chúng tôi là một danh nhân, tôi sớm đã nghedanh như sấm bên tai.”
“Cho nên, em biết tôi, tôi lại không biết em, như vậy tựa hồ không công bằng, cũng khiếm khuyết lễ phép.”
“Tôi không nhớ rõ trước đây anh từng có để ý loại này lễ phép.” Cô trào phúng nói.
“Em muốn tôi lại cúi đầu chín mươi độ giải thích sao?” Anh nhìn cô, vẻ mặt còn thật sự hỏi.
“Không cần.” Cô vội vàng ngăn cản, sau đó khinh phiết môi dưới, mới mang theo một chút không cam lòng nói:“Trử San San.”
“Chữ Sở trong điềm đạm đáng yêu?”
“Sở trong sở sở động lòng người.” Cô trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái.
Sài Thiếu Phong nhịn không được ngoéo một cái môi, cảm thấy có điểm buồn cười, lại nghe thấy cô nói tiếp làm anh ngẩn ngơ.
“Nhưng cũng không phải.” Nàng nói.
“Cũng không phải?” Anh nhíu mày khinh túc nhìn cô, nói từ nãy đến giờ cũng không phải họ của cô sao?
“Chữ đó thêm một giấu móc nữa thành chữ Trử, San San trong nghĩa là đến chậm. Trử San San.”
Sài Thiếu Phong ở trong lòng viết một lần. Trử San San, nguyên lai đây là tên cô.
“Tốt lắm, tôi giải thích anh đã hiểu rồi, nên có lễ cũng đã có rồi,cho nên hiện tại Sài đại tổng giám đốc còn có cái gì chỉ giáo không? Nếu không xin thứ cho tiểu nhân muốn cáo lui . Tôi chỉ là một nhân viênnhỏ, không giống anh là đại lão bản có thể tùy tâm sở dục, khiêu banđánh hỗn cũng không ai dám giáo huấn anh.”
Cô một bộ dáng đang vội lại khẩn cấp muốn rời đi, hơn nữa lý do đúngđắn, làm cho Sài Thiếu Phong quyết định trực tiếp đánh vào trọng điểm.
“Buổi tối có rảnh không? Tôi muốn mời em ăn cơm.”
Trử San San ngây người ngẩn ngơ,“Cái gì?”
“Tôi muốn mời em ăn cơm, nếu tối nay không được, tối mai cũng có thể.” Anh nhìn không chuyển mắt nói.
Trử San San không tự chủ được lộ ra vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm, sửng sốt sau một lúc lâu mới hỏi lại:“Vì sao?”
“Xem như chuộc lỗi.” Sài Thiếu Phong nói ra lý do sớm đã nghĩ đến.
“Anh đã nói lời xin lỗi, mà tôi cũng đã tiếp nhận rồi, cho nên anhcăn bản không cần phải lại làm việc thừa đó là mời tôi ăn cơm.” Cô lắcđầu nói, xem như đã nhận thành ý của anh. “Anh yên tâm, con người củatôi trước sau như một, sẽ không nói tha thứ sau còn ghi hận cả đời.Không có việc gì đâu? Tôi phải đi rồi, tạm biệt.”
Cô hướng anh phất phất tay, xoay người đi không được vài bước, phía sau lại truyền đến tiếng anh kêu.
“Trử San San.”
Cô bất đắc dĩ dừng lại cước bộ, quay đầu nhìn anh, thật sự không hiểu người này mỗi ngày tăng ca, nghe nói một ngày ít nhất làm việc mười mấy tiếng cuồng công tác hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy? Công việc của anh hẳn là rất nhiều, thời gian hẳn là thực quý giá, không phải sao? Như vậy đứng ở chỗ này cùng cô nói linh tinh đến nửa ngày là như thế nào, chẳng lẽ thật sự là ăn nhầm phải cái gì rồi sao?
Anh bước tới trước mặt cô, sau đó cầm tay cô, đặt vào trong tay cô tấm danh thiếp.
Cô mờ mịt khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh.
“Hôm nay sau giờ tan tầm, 6h tôi sẽ tới đón em. Tại đây, nghĩ xem emmuốn ăn cái gì, gọi điện thoại nói cho tôi biết, nếu em không gọi thìtôi tự quyết định.” Anh nói đơn giản, sau đó nhìn cô ngây ra như phỗngnói:“Buổi tối gặp.” Sau liền xoay người rời đi.
Trử San San ngơ ngác nhìn theo anh, sau khi anh rời đi mới thong thả trừng mắt nhìn, có cảm giác giật mình.
Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sài đại tổng giám đốc làm saolại cứng rắn muốn mời cô ăn cơm nha? Cô đã nói không cần, anh ta như vậy không phải là bắt ép cô chứ?
Cô cúi đầu nhìn tấm danh thiếp trên tay, phía trên còn có mạ vàngnha! Trọng điểm là, cô dám cam đoan, danh thiếp này toàn công ty đạikhái không có tới ba người có thể có, một người là tổng giám đốc, mộtngười là cô……
Không nên không nên, nghĩ như vậy rất phiền .
Cô nhanh chóng lắc lắc đầu, bỏ đi ý tưởng không có khả năng kia.
Anh ta không có khả năng đối nàng có ý tứ chứ, bởi vì anh không chỉmột lần đã nói cho cô, cô không phải loại mà anh thích, cho nên anh chocô danh thiếp này, hẳn đơn thuần chính là muốn thuận tiện cho cô để liên lạc với anh, dù sao anh là đại nhân vật cách xa ngàn dặm nha, thời gian anh bỏ ra để gọi điện thoại cho cô, nói không chừng anh có thể kiếmđược vài trăm vạn, thậm chí vài trăm ngàn, không tất yếu vì cô mà lãngphí cơ hội kiếm tiền này đi.
Càng nghĩ càng cảm thấy nhất định là như vậy, Trử San San không tựgiác phiết phiết môi, thì thào niệm câu “Cái đồ công tác cuồng”, sau đóđem danh thiếp nhét vào trong túi, lúc này mới bước nhanh trở về côngty.
Cô hy vọng không ai chú ý tới sự mất tích của cô, cho dù chú ý tới , cũng không đi tính toán cô mất tích bao lâu đi.
Ông trời phù hộ.
Trử San San buổi chiều bề bộn nhiều việc, bản kế hoạch này trước kiamuốn hoàn thành chính là không có vấn đề gì, nhưng bởi vì cấp trên độtnhiên thay đổi ý tưởng, làm cho bọn họ vất vả một tháng thành phẩm nhấtthời đồng loạt thành giấy bỏ đi.
Đương nhiên, cũng không nội dung cơ bản của kế hoạch không dùng được, chẳng qua bởi vì ý tưởng thay đổi một chút, nguyên bản số liệu, báobiểu, biểu đồ, lời lẽ thuyết minh đều phải làm lại một lần nữa.
Tóm lại, cấp trên muốn có thành quả, phía dưới muốn chết cũng phải làm cho kỳ được .
Bởi vậy, khi đến 6h, cô vẫn còn đang ngồi trong văn phòng liều mạngđẩy nhanh tốc độ, hoàn toàn đã quên cùng Sài Thiếu Phong có hẹn gặp.
“Tít — tít — tít –”
Trên bàn điện thoại đột nhiên vang lên, cô nhanh tay tiếp, khẩu khí có chút mệt mỏi cùng không kiên nhẫn.
“Alô?”
“Trử San San?”
“Là tôi, xin hỏi ai vậy?”
“Sài Thiếu Phong.”
Cô ngẩn ngơ, tiếp theo nhịn không được theo chỗ ngồi nhảy dựng lên.“Trời ơi, tôi quên mất.”
Cô bật thốt lên nói.
Điện thoại đầu này Sài Thiếu Phong nhịn không được lộ ra một tia cười khổ, nguyên lai anh dễ dàng như vậy bị bỏ quên.
Trong cuộc đời này lần đầu tiên anh bỏ qua công việc, lòng tràn đầychờ mong cùng một nữ nhân hẹn gặp mặt, kết quả là cô lại quên . Xem racô trước đây nói đều là thật sự, cô đối với anh một chút hứng thú cũngkhông có. Châm chọc là, những lời này nguyên bản là anh nói với cô, kếtquả hiện tại lại biến thành như vậy, báo ứng không thể tới nhanh như vậy chứ ?
“Anh hiện tại đang ở đâu? Không phải là đến trước cửa công ty tôi rồi chứ?” Cô hỏi.
“Đúng.” Đối với anh mà nói thời gian chính là tiền tài, anh không thích muộn.
“Anh sao không gọi điện thoại trước?” Cô oán giận nói.
“Tôi không có số điện thoại của em.”
“Không có? Vậy anh hiện tại đang làm gì? Truyền âm ngàn dặm sao?”
Sài Thiếu Phong sửng sốt một chút, nhịn không được khóe miệng conglên.“Là tôi gọi điện thoại về công ty rồi đồng thời từ bàn chỉ dẫn tìmra số của em.”
“Anh có nói giỡn không vậy?”
“Không có.”
“Anh làm sao có thể ngay cả điện thoại công ty tôi cũng không biết a? Vậy anh bình thường như thế nào cùng công ty tôi liên lạc ?”
“Thư ký.”
Trời đất quỷ thần ơi –
Trử San San thật là không biết nên nói gì, nhưng là khắc sâu cảm nhận được anh thật sự là một nhân vật lão bản cấp đại, mà cô thế nhưng lạilàm cho một đại nhân vật như vậy leo cây chờ dưới lầu?
Cô nhanh chóng nhìn đồng hồ đeo tay.
6h15p.
Trời ạ, a, anh ta ngay cả gọi điện thoại cũng cảm thấy lãng phí thời gian , mà cô thế nhưng lại làm cho anh đợi mười lăm phút?
Anh có phải đang tức giận đến hộc máu không vậy? Như thế này cô mà đi xuống, liệu có bị anh ta nhất thời giận quá hoá liều mà bóp chết không? Rất có khả năng. Cho nên, cô vì sinh mệnh quý giá mà suy nghĩ, cô vẫnlà đừng đi xuống thì tốt hơn.
“Thực xin lỗi, tôi bây giờ có việc cần tăng ca, cho nên…… Ách, ăn cơm bồi tội liền miễn có được không? Tôi đã biết thành ý của anh, thật sựkhông tức giận , cho nên –”
“Em vẫn chưa ăn tối, không phải sao?” Anh đột nhiên đánh gãy lời cô nói.
“Tôi làm xong sau sẽ đi ăn.”
“Ý tứ chính là em sẽ không phải tăng ca thêm quá muộn? Tôi sẽ ở đây em.”
Trử San San đột nhiên trừng lớn hai mắt.
“Không phải ý tứ này.” Cô vội vàng giải thích nói.“Ý của tôi là, khinào đói tôi sẽ tạm thời gác lại công việc để đi ăn, sau đó vẫn phải làmxong việc mới được về, đêm nay đại khái sẽ phải làm thêm vài tiếng nữa.” Cô bất đắc dĩ thở dài.
“Là như thế sao?” Điện thoại kia đầu trầm tĩnh trong chốc lát, truyền đến thanh âm của anh.
“Đúng vậy.” Ngữ khí của cô tràn ngập bất đắc dĩ.“Thật sự ngại quá,anh lại phải phí công đi một chuyến, thực xin lỗi.” Cho nên mau chóngngắt điện thoại đi, mau chóng ngắt điện thoại đi.
“Em có muốn ăn cơm cá kho không?” Anh đột nhiên hỏi.
“A?” Cô nhất thời không kịp phản ứng lại.
“Tôi biết có chỗ bán cơm cá kho ngon lắm, lại có thể đóng bao mangbên ngoài, em ở đây chờ một chút, tạm thời đừng ăn bữa tối, đợt lát nữatôi sẽ đến.” Anh nói.
“Chờ một chút, không cần phiền toái như vậy.” Cô vội vàng kêu lên.
“Không phiền toái, bởi vì tôi cũng muốn ăn cơm.”
“Nhưng là –”
“Tôi sẽ gọi điện thoại lại cho em.” Nói xong, anh cắt đứt điện thoại.
Trử San San cảm thấy quả thực rung động , cả người ngây ra như phỗng.
Hiện tại là như thế nào? Rốt cuộc là như thế nào ? Vị Sài đại tổnggiám đốc kia rốt cuộc là bị cái gì kích thích, ăn nhầm phải thuốc gìrồi, vì sao trở nên kỳ quái như vậy, lại nói muốn đi mua đồ ăn giúp cô?
Là muốn nói giỡn với cô sao?
Nhưng nghe anh nói sẽ mua hai túi cơm đến cùng ăn, vậy……
Rốt cuộc cô nên nghĩ như thế nào ? Bởi vì hành vi này không giống như anh muốn chuộc lỗi, căn bản chính là rất ân cần nha?
Anh sẽ không thật sự đối cô có ý tứ, muốn theo đuổi cô đi?
Tim đập không tự chủ được nhanh một ít, Trử San San lập tức lắc lắcđầu, muốn chính mình đừng miên man suy nghĩ, miễn làm trò cười. Lấy điều kiện của anh, ít nhất có ba ngàn người đẹp mặc anh lựa chọn, cô dựa vào cái gì mà trúng tuyển?
Nhưng là nói đi nói lại, điều kiện của cô cũng không kém nha, ngườibộ dạng mĩ [ người khác nói ], cá tính hảo [ người khác nói ], không cóham mê gì thái quá [xem tivi đương nhiên không tính ], có công việc cùng thu nhập ổn định, trọng yếu nhất là cô không chỉ có thân thể thuầnkhiết, tình cảm cũng thuần khiết, lần duy nhất yêu thời trung học khôngtính, cô đã mười năm nay không có bạn trai. Những người tuyệt vời như cô hiện nay còn mấy ai đâu?
Cho nên, nếu anh thật sự thích cô, coi như là anh ta cũng thật tinh mắt .
Bất quá nếu ảo tưởng của cô trở thành sự thật, anh thật sự thích cô, muốn theo đuổi cô, liệu cô có nhận lời không?
Trử San San vừa nghĩ vấn đề này vừa làm việc, bất tri bất giác đã qua một giờ, khó trách cảm giác bụng càng ngày càng đói.
Kỳ quái , tên kia rốt cuộc đi thế nào mua đồ ăn nha? Anh ta sẽ khôngtrêu đùa cô chứ, căn bản là không đi mua bữa tối, kết quả là cô ngu ngốc lại coi là thật sao , một người ở bên cạnh si ngốc chờ đi?
Càng nghĩ càng cảm thấy bất an, cô lấy ra danh thiếp buổi sang anh đưa, do dự một chút, rốt cục vẫn là điện thoại cho anh.
“Uy.” Điện thoại được chuyển, đầu kia truyền đến thanh âm cũng không giống anh ta .
“Xin hỏi, đây là di động của Sài Thiếu Phong sao?” Cô chần chờ hỏi.
“Tiểu thư, ngươi quen biết chủ nhân của số di động này sao?” Người ở đầu dây bên kia có chút sốt ruột miệng nhanh chóng hỏi.
“Vâng.” Cô có chút nghi hoặc, không hiểu đối phương sao lại hỏi cônhư vậy. Sài đại tổng giám đốc đâu? Điện thoại của hắn vì sao lại ở trên tay người khác?
“Thật tốt quá, hắn xảy ra tai nạn xe, chúng ta –”
“Cái gì?” Trử San San đột nhiên kêu to ra tiếng, bị kinh háchđến.“Anh ta hiện tại ở đâu? Bị thương có nghiêm trọng không? Đưa đếnbệnh viện nào? Vì sao lại phát sinh loại sự tình này……”
“Tiểu thư, cô trước đừng hoảng hốt, bình tĩnh một chút.” Đối phương trấn an nói.
Muốn cô làm sao bình tĩnh? Trử San San thiếu chút nữa hướng đốiphương điên cuồng hét lên. Vừa nghĩ đến anh là vì đi mua đồ ăn cho cômới có thể phát sinh tai nạn xe , cô cũng sắp muốn điên mất rồi.
Cô không nên lấy lý do tăng ca làm cớ lỡ hẹn , nếu cô ngoan ngoãncùng anh ta đi ăn cơm cũng sẽ không phát sinh loại sự tình này .
Tai nạn xe.
Làm sao bây giờ? Làm sao có thể phát sinh loại sự tình này, làm saobây giờ? Nếu anh có gì không hay xảy ra, cô phải làm sao đây? Làm saobây giờ , ô……
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.