Thường Trữ Viễn tắtchốt nước nóng, ôm lấy thân thể không còn chút sức lực nào của Lâm Trinh Lan ra khỏi phòng tắm, đặt cô lên giường.
“Tỉnh.” Thường Trữ Viễn vỗ vỗ gò má cô, kêu cô tỉnh lại, sau đó anh đỡ cô lên cho cô uống nước.
Sau khi Lâm Trinh Lan uống hết nước, cuối cùng cũng tỉnh lại, cô vừa mở mắt ra đã nhìn thấy giữa đùi anh là một vật to dài chỉa thẳng về phía mình.
“Anh... Còn không có...” Lâm Trinh Lan bị vật khổng lồ đó làm hoảng sợ, thân thể không nhịn được lui về phía sau co rụt lại.
Cho dù cô đã sớm quen thuộc với thứ ấy, nhưng khi nhìn vào vẫn bị kinh hoàng không thôi.
Cự thú đó đang khát vọng cô, phía trên đầu tròn có một lỗ nhỏ đang thấm ra chút chất lỏng màu trắng.
“…” Thường Trữ Viễn khẽ động eo, đem cự lôi đưa tới trước mặt cô.
Lâm Trinh Lan mở miệng ra ngậm lấy đỉnh to tròn, cô lấy đầu lưỡi nhẹ nhàngtrấn an nó, cô có cảm giác khi nó ở trong miệng cô lại an phận giống như chú mèo con.
Cô biết anh thích như vậy, mỗi khi cô lấy miệng trấn an nó như bây giờ, nó sẽ càng ngày càng lớn ra.
“Đủ rồi.” Thường Trữ Viễn chỉ hưởng thụ cái miệng nhỏ của cô một lát, liền đem phái nam hùng dũng rút ra.
Mặc dù anh rất thích thú nhìn cô nuốt vào cự lôi của mình, nhưng anh biết cô không thích, cho nên anh rất ít khi làm thế.
Lôi kéo Lâm Trinh Lan nằm ở trên giường, Thường Trữ Viễn thưởng thức mái tóc dài xinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-du/209555/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.