Ngoài cửa truyền tới ba tiếng gõ cửa không nặng không nhẹ. Kha Tây Ninh vặn tay nắm cửa ra nhìn --
Thẩm Tân Nam lóng ngóng đứng bên ngoài, trên tay xách một túi nilon, bên trong căng phồng đồ ăn vặt.
Kha Tây Ninh hơi bất ngờ, hỏi: "Không phải đã bảo cậu không cần đem đồ ăn đêm tới sao? Tôi thực sự không đói."
"Đây... đây không phải đồ ăn đêm ạ." Thẩm Tân Nam gãi gãi mặt, "Là em tới siêu thị nhỏ gần khách sạn mua chút đồ ăn vặt. Em thấy anh Tây Ninh dạo gần đây quay phim vất vả, lại không ăn uống tử tế, lúc mọi người ăn cơm, anh lại đi nghiên cứu kịch bản... cho nên em mua mấy thứ này, nếu anh đói có thể lấy ăn lấp bụng."
Hiếm có người lo nghĩ chu đáo như vậy cho cậu. Kha Tây Ninh cảm động, đón lấy túi đồ ăn vặt trong tay Thẩm Tân Nam, liếc nhìn thử, phát hiện đứa nhóc này quả thực rất săn sóc, suy nghĩ đến cậu là diễn viên, vì hiệu quả ghi hình nên không thể để tăng cân, trong đống đồ ăn vặt này gần như không có loại nào hàm lượng chất béo, lượng đường cao, cũng không có mấy loại nhiều dầu mỡ như khoai tây chiên, chủ yếu là hạt điều, hạt thông, bánh bích quy không đường mía vân vân.
"Cảm ơn." Kha Tây Ninh tự đáy lòng nói.
Thẩm Tân Nam do dự một chút, ấp a ấp úng nói: "Anh Tây Ninh, em có chút chuyện gấp, muốn mượn nhờ toilet chỗ anh một lát... không biết có được không?"
Đời người có ba cái gấp, vả lại, mặc dù phòng của Thẩm Tân Nam ở cùng một tầng với cậu, nhưng vẫn cách hơi xa. Kha Tây Ninh hiểu được, cậu hơi nghiêng người qua, để không gian trống cho Thẩm Tân Nam đi vào.
Thẩm Tân Nam nói một tiếng cảm ơn, cúi đầu, trực tiếp bước qua Kha Tây Ninh, bước vào toilet.
Kha Tây Ninh cảm thấy có chút kì quặc, lại không nói được kì quặc ở chỗ nào, cậu đem túi đồ ăn vặt để lên trên giường, còn mình ngồi lên chiếc sopha nhỏ, học thuộc lời thoại cho cảnh quay ngày mai.
Thẩm Tân Nam vẩy nước ở trên tay đi, rồi bước ra khỏi toilet. Cậu ta rút một tờ khăn giấy lau tay, thấy Kha Tây Ninh đang nghiêm túc học thuộc lời kịch, hiếu kì hỏi: "Anh Tây Ninh, chẳng phải lời thoại của anh ngày mai đều đã thuộc rồi sao?"
Cậu ta phát hiện ra Kha Tây Ninh thực sự rất nghiêm túc. Trước khi quay, anh ấy sẽ đọc lại kịch bản vài lần, dựa theo cách hiểu của mình mà dùng bút đánh dấu lên kịch bản, dùng chữ nhỏ ghi chi chít lại những suy nghĩ cùng chú ý của bản thân. Nhìn cuốn kịch bản kia, đủ mọi màu sắc, e là chỉ có mình Kha Tây Ninh mới xem hiểu.
"Còn chưa được nhuần nhuyễn, học thêm vài lần." Kha Tây Ninh trêu, "Tôi nào được như cậu. Ở trường quay đọc qua một lần, não liền có thể ghi nhớ được lời thoại. Tôi già rồi, trí nhớ không được tốt."
Kha Tây Ninh nói đùa, nhưng Thầm Tân Nam lại xem là thật.
Cậu ta vội vàng xua tay nói: "Anh Tây Ninh không già chút nào hết."
Kha Tây Ninh cảm thấy trêu chọc tên nhóc này rất thú vị, cũng không giải thích, chỉ khẽ mỉm cười.
Thẩm Tân Nam cho là Kha Tây Ninh đang an ủi mình, nhịn không được bèn lôi Nghiêm Tự ra nói: "Anh thật sự đừng nghĩ như vậy, hôm nay bọn em cùng Nghiêm lão sư ăn cơm, Nghiêm lão sư cũng nói anh còn trẻ mà."
Ánh mắt Kha Tây Ninh nhìn chằm chằm vết mực nhỏ bị dây ra khi in trên kịch bản.
Cậu ngừng một lát, lật qua một trang, ngước mắt lên hỏi: "Ồ? Nghiêm lão sư có nhắc tới tôi sao?"
"...Vâng." Thẩm Tân Nam có chút căng thẳng, cậu ta nói, "Nghiêm lão sư còn nói, hai người trước kia từng hợp tác trong một bộ phim, là phim điện ảnh ạ?"
Kha Tây Ninh nói: "Là điện ảnh."
Thẩm Tân Nam liếm đôi môi khô khốc: "Nghiêm lão sư nói anh ấy có ấn tượng khá sâu với anh, nhưng đã qua nhiều năm, sợ là anh đã không còn nhớ anh ấy nữa."
Kha Tây Ninh cười khẽ: "Sao có thể không nhớ. Từng được diễn chung với ảnh đế, chuyện này chẳng phải rất quang vinh sao?"
Nhưng Thẩm Tân Nam lại lắc đầu, nghiêm túc nói: "Không phải vậy. Trong mắt em, anh Tây Ninh, anh còn xuất sắc hơn cả Nghiêm lão sư."
"..." Kha Tây Ninh trong lòng thầm nghĩ thằng nhóc này quả thực lời nào cũng dám nói, cậu bất đắc dĩ đáp, "Cậu khen tôi như vậy, tôi rất vui. Nhưng những lời như thế, sau này không nên nói."
Thẩm Tân Nam tận lực đảm bảo, còn thiếu mỗi giơ tay lên thề, nói: "Em chỉ nghĩ ở trong lòng thôi, sẽ không nói với người khác."
Kha Tây Ninh khẽ bật cười một tiếng.
Bầu không khí bất ngờ an tĩnh đến quỷ dị. Kha Tây Ninh quả thực có chút mệt mỏi, đang định khuyên Thẩm Tân Nam trở về phòng mình nghỉ ngơi, Thẩm Tân Nam lại chợt kích động nói một câu: "Anh Tây Ninh, vậy rốt cuộc anh có ấn tượng thế nào với Nghiêm lão sư?"
Đề tài năm lần bảy lượt nhắc đến Nghiêm Tự, còn nói năng bừa bãi lộn xộn. Làm sao Kha Tây Ninh có thể không phát giác ra.
Cậu hồ nghi, hỏi: "Cậu hôm nay sao thế? Lúc nào cũng nói tới Nghiêm Tự?"
"Em..." Thẩm Tân Nam vặn vẹo ngón tay, lung tung nói, "Hôm nay cùng ăn bữa cơm, em cảm thấy Nghiêm lão sư rất tốt. Anh ấy còn rất thích nhắc đến anh, cho nên em mới hỏi thử."
"Bao nhiêu năm như vậy rồi, người ít nhiều gì cũng sẽ thay đổi." Kha Tây Ninh cũng không tra hỏi tới cùng, chỉ nói, "Nhưng kĩ năng diễn xuất của Nghiêm Tự quả thực rất tốt, đối với tiểu bối cũng rất kiên nhẫn. Có cơ hội có thể đi hỏi anh ta chút kĩ năng diễn xuất, đối với cậu sẽ có ích."
"Em hiểu rồi." Thẩm Tân Nam gật đầu. Khi vừa nhìn thấy trong cột ái nhân của danh bạ, Nghiêm Tự để số điện thoại của Kha Tây Ninh, cậu ta đã liền cho rằng hai người giấu giếm đại chúng lén kết hôn. Loại chuyện này trên thực tế cũng không ít, thỉnh thoảng cậu ta nghe bạn học bên cạnh nói mấy tin tức bát quái nho nhỏ cũng có nghe thấy. Sau khi dần bình tĩnh lại, Thẩm Tân Nam lại cảm thấy thái độ Kha Tây Ninh đối với Nghiêm lão sư rất lạnh nhạt, không giống như có quan hệ yêu đương chút nào.
Cái thứ "tình yêu" này, dù có bịt miệng, thì cũng có thể tràn ra từ trong ánh mắt.
So với việc nói hai người lén kết hôn, cậu ta càng tin tưởng, có khả năng Nghiêm lão sư yêu thầm anh Tây Ninh hơn. Cũng đúng, anh Tây Ninh tốt như vậy, ai cũng sẽ có khả năng yêu thích anh ấy.
Cậu ta nói với Kha Tây Ninh một tiếng "ngủ ngon", quay người rời đi trở về phòng mình.
Sau khi tiễn người đi, ánh mắt Kha Tây Ninh rơi trên túi đồ ăn để trên giường, cảm thấy chuyện này từ đầu tới cuối cứ có chút kì quái.
Cậu nghĩ, có lẽ quả thực giống như lời Thẩm Tân Nam nói, là Nghiêm Tự ở trên bàn ăn mấy lần nhắc tới cậu.
Kha Tây Ninh học lại lời thoại cho tập tiếp theo một lần từ đầu tới cuối. Nội dung đoạn này, kì thực có chút mâu thuẫn nho nhỏ. Tập này một nửa là đoạn hồi ức. Kể rằng Lộ Linh nhận được thư từ cô nhi viện, mời cậu về cô nhi viện tụ họp.
Lộ Linh sâu trong lòng không muốn trở về, nhưng cậu lại muốn cho những kẻ bắt nạt, cô lập cậu khi xưa nhìn thấy, cậu hiện tại đã trở thành một người có thể giao tiếp bình thường, là một người trưởng thành sáng sủa hào phóng, mà không còn là đứa nhỏ u uất bài xích giao lưu ngày trước.
Đáng tiếc Lộ Linh đã đánh giá cao chính mình, cậu trở lại cô nhi viện, lần nữa gặp lại những "tên nhóc" từng bắt nạt mình năm xưa, trên mặt nhìn như không sợ hãi, nhưng trong mắt vẫn thầm có chút khủng hoảng. Những kẻ này, không thay đổi chút nào, chỉ từ mấy tên nhóc hư hỏng lớn lên thành đám người xấu xa. Bọn chúng vẫn cười nhạo Lộ Linh như cũ, còn nhắc tới những chuyện hồi nhỏ, tựa hồ như những chuyện bắt nạt đó, sau khi trải qua sự gột rửa của thời gian, đã biến thành những câu chuyện vui đùa thời trẻ.
Ngay cả những "người lớn" đều cảm thấy đây chỉ là mấy trò trêu đùa nô nghịch giữa trẻ con với nhau.
Lộ Linh bị cưỡng chế bắt ở lại, ngủ lại cô nhi viện một đêm. Cậu ngủ lại căn phòng chứa đầy những ám ảnh tuổi thơ, hồi ức cuồn cuộn kéo về. Đoạn này yêu cầu Kha Tây Ninh phải diễn ra được sợ hãi và khủng hoảng của Lộ Linh. Trong đầu cậu phải tưởng tượng ra một đoạn hồi ức, đoạn này chủ yếu diễn nội tâm.
Điều này đối với Kha Tây Ninh xem như là một đợt khảo nghiệm quan trọng. Lần trước diễn đoạn nội tâm, cậu có thể dùng việc cảm xúc dồn nén dẫn tới bật khóc để giải thích, nhưng lần này thì không được. Ngoại trừ động tác diễn ra, quan trọng nhất vẫn là ánh mắt.
Kha Tây Ninh đứng lên, đối mặt với gương diễn thử một lần, nhận thấy biểu tình không phải quá khoa trương, thì là có chút trống rỗng.
Tập thử vài lần, Kha Tây Ninh vẫn cảm thấy không hài lòng. Cuối cũng đành quyết định đi nghỉ ngơi trước, mai rồi tính tiếp.
Nằm trên giường, cậu nhớ lại Dung Tuyết đã nhắc nhở cậu về quy tắc mỗi ngày.
Kha Tây Ninh cả người rúc vào trong chăn, đầu kê lên chiếc gối mềm, điện thoại nâng lên trước mặt, ngón tay trượt trên màn hình.
Lướt weibo.
Hot search vẫn bị tin tức Bạch Tử Uẩn hút thuốc phiện chiếm cứ.
Ekip đại diện của Bạch Tử Uẩn vào một tiếng trước, rốt cục cũng thực hiện biện pháp cứu rỗi muộn màng. Cả ekip giúp Bạch Tử Uẩn đang ở trong cục cảnh sát quay một video, lấy tên là tuyên bố xin lỗi.
Y xuất hiện trong video, khuôn mặt tiều tụy, tóc tai rối bù, áo sơ mi nhăn nhúm. Vốn là muốn lôi kéo chút đồng tình, lại bị cư dân mạng sắc bén chỉ ra rằng y muốn dựa vào đáng thương xin xỏ chút lòng thương cảm -- từ lúc lộ ra scandal hút thuốc phiện cho đến khi lên tiếng thanh minh, cũng mới chỉ qua một thời gian ngắn, làm thế nào mới phút trước còn mặt mày hớn hở, phút sau đã là tạo hình nhếch nhác? Này cũng quá giả rồi, đến cả quần chúng ăn dưa (*) cũng nhìn không nổi.
(*) Bản gốc là 吃瓜群众 /chī guā qúnzhòng/ là ngôn ngữ mạng của Trung Quốc, chỉ đám người lăn lộn hóng hớt sự đời, có thể nhảy vô thảo luận hoặc làm người dưng vây xem không lên tiếng.
Ngược lại vẫn có người chú ý đến vấn đề khác, bọn họ thất vọng nhận ra Bạch Tử Uẩn nhìn nõn nà như vậy, kì thực sau khi bỏ đi lớp trang điểm da dẻ trông lại chẳng ra làm sao.
Bạch Tử Uẩn trong video tuyên bố xin lỗi, nói được một nửa liền nghẹn ngào, nức nở khóc lóc, lại bị dân mạng vô tình cười nhạo -- nhân cách của tên tiểu bạch hoa (*) này, hiện tại không được yêu mến nữa lẽ nào y và ekip của y không biết?
(*) Tiểu bạch hoa "小白花": Chỉ một người dáng vẻ yếu đuối, khổ sở đáng thương, xinh đẹp như hoa, nhưng hở một chút là rơi nước mắt nhưng sâu bên trong lại là kẻ âm hiểm, độc ác, thường thông qua vẻ ngoài yếu đuối của mình để lấy được sự đồng cảm. (Theo Baidu)
Đoạn video này dài khoảng 10 phút, lại không hề thu được tí ti đồng tình, cảm thông nào của dân mạng. Ngược lại còn cực kì phản tác dụng, vốn dĩ bên trung lập và các fan còn "chờ đợi một lời xin lỗi, biết sai biết sửa vẫn là người tốt" cuối cùng cũng phản chiến mà đồng tình với số đông. Bọn họ nói, bản thân đã bị lừa gạt sâu sắc, cái tuyên bố xin lỗi này, hoàn toàn chính là làm bộ, không có chút chân thành nào cả.
Kha Tây Ninh nhìn một lúc, thấy ngoại trừ cái này, cũng không có tin tức gì lớn. Cậu thoát khỏi hot search, mở inbox riêng.
Từ ngày bắt đầu sử dụng weibo, mỗi tối Kha Tây Ninh đều xem một lượt tin nhắn của fan, cũng sẽ thử chọn vài cái trả lời.
Thỏ nhỏ moe moe: "Anh Tây Ninh, vài trăm ngày nữa em phải thi tốt nghiệp cao trung rồi. Căng thẳng quá, căng thẳng quá qaq Anh Tây Ninh, hồi đó anh làm sao thi qua được vậy?"
Kha Tây Ninh nghĩ một lát, làm sao thi qua... hồi lớp 12, thành tích của cậu không tệ, dù không ở trong lớp học bá, nhưng ở lớp phổ thông cũng xem như học sinh top đầu. Mối quan hệ với giáo viên cũng rất hòa hợp. Cho nên hồi đó áp lực cũng không lớn lắm, kí ức cho tới giờ cũng rất mơ hồ. Cậu gõ một hàng chữ, xong lại cảm thấy không đúng lắm, nên xóa đi.
Rút ngắn lại còn: "Giữ tinh thần vui vẻ, cố lên."
Ai còn không phải tiểu công cử liệt: " [Yêu thương] [Yêu thương] [Yêu thương] Anh Tây Ninh, hôm nay em gặp một chuyện vô cùng thần kỳ xxxx..."
Đây là fan cho rằng cậu sẽ không đọc tin nhắn, cho nên đem chỗ của cậu thành cái hốc cây (*).
(*) Bản gốc là 树洞 /Shù dòng/: nơi để cất giấu một số đồ vật có ý nghĩa.
He he: "Ngu độn, phim anh đóng quá nhược trí, xem phát buồn nôn."
Thỉnh thoảng cũng có mấy lời bình luận ác ý như thế này, nhưng Kha Tây Ninh cũng không để ý, tiếp tục xem.
22498761: "Hát rất dễ nghe, ngủ ngon."
Trên dưới có tổng cộng mười mấy tin nhắn, phần lớn đều là những fan tốt, ngẫu nhiên có một vài antifan. Nhưng không có ai nhắc tới chuyện tối nay cậu hát trên đài phát thanh. Nghe mc nói, hiện giờ lưu lượng người nghe đài phát thanh càng ngày càng ít, thính giả cố định gần như chỉ có tài xế taxi. Thi thoảng có mời một vài minh tinh tới cũng không kéo nổi lưu lượng.
So với việc nghe giọng nói, các fan càng thích nhìn thần tượng trên màn ảnh hơn.
Kha Tây Ninh cảm thấy nhất định sẽ có fan nghe, dưới mục bình luận cũng có người nhắc đến chuỵện tối nay cậu hát, mặc dù không nhiều, cũng không có ai biết vì bài hát này cậu đã phải luyện tập mất mấy ngày.
Inbox riêng chỉ có một người nhắc tới. ID người này là một dãy số hợp thành, nếu là do Weibo phán định, rất có thể xác định thành ID cương thi.
Sáu kí tự đơn giản, trong một dãy bán manh chém gió, trở nên vô cùng nổi bật. Ma xui quỷ khiến, Kha Tây Ninh lại ấn vào xem tường của ID này.
(*) bản gốc là 6 con số, nhưng có lẽ tác giả nhầm nên mình sửa luôn.
Không có avatar, thông tin trống rỗng, chưa từng up bài viết nào lên weibo.
Fan 1: Người mới.
Người quan tâm 1: Kha Tây Ninh.
Kha Tây Ninh suy nghĩ một chút, gì cũng không làm, tắt đèn ngủ đầu giường. Một đêm không mộng mị.
Tác giả có lời muốn nói: Các tiểu thiên sứ có thích đọc bách hợp không?
Tiến cử một bộ bách hợp văn của cơ hữu: Nữ phụ cho rằng bản thân vạn người mê. Tiểu thiên sứ nào thích có thể đọc thử, thực sự rất hay đó.
Cảm ơn địa lôi của các tiểu thiên sứ, □□ còn cả pháo hỏa tiễn nữa!!! moa moa moa = 3333 =
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]