Ngày 11 tháng Mười hai, bà có một chuyến đi thuyền ra biển Caribê dài ba tuần. Năm nào bà cũng đi như thế. Trong phòng mình trên thuyền, bà tổ chức một bữa tiệc chia tay. Năm nay, bố mẹ cho phép tôi đến dự. Mẹ tôi tặng bà một cái hộp nhung xanh lá mạ để đựng trang sức. Cái hộp có những đường vân nhung trắng, trông xinh lắm. Bà cảm ơn mẹ rồi nói tất thảy đồ trang sức đều dành cho “Margaret của bà” nên bà phải giữ rất cẩn thận. Lúc nào bà cũng nói rằng con người không thể sống mãi, rằng tất cả những gì bà có đều dành cho tôi và tôi không thích bà nói thế tẹo nào. Có lần, bà còn kể luật sư của bà đã chuẩn bị chỉ thị tang lễ để mọi thứ diễn ra đúng theo ý bà. Ví như quan tài sẽ thế nào, rồi thì bà không muốn ai đọc điếu văn trong đám tang, còn tôi chỉ nên đến thăm mộ bà một hai lần một năm để thấy mộ vẫn đẹp đẽ, gọn gàng.
Chúng tôi ở trên thuyền nửa tiếng, sau đó bà hôn tạm biệt tôi rồi hứa ngày nào đó sẽ đưa tôi đi cùng.
Tuần kế tiếp, mẹ tôi bắt đầu gửi thiệp Giáng sinh đi khắp nơi, và chuyện ấy làm mẹ bận túi bụi nhiều ngày liền. Mẹ không gọi là thiệp Giáng sinh mà gọi là lời chúc mừng ngày lễ. Thực ra, nhà tôi không tổ chức Giáng sinh. Chúng tôi tặng quà cho nhau vì bố mẹ bảo đấy là truyền thống của người Mỹ. Bố bảo chuyện gửi thiệp mừng liên quan đến ngày mẹ còn bé. Mẹ gửi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-co-do-khong-la-con-margaret/2783504/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.