Hệ thống nhỏ: "Đương nhiên không hẳn. Nữ chính là một người chính trực, nếu nam chính cắn chết người, cô vẫn chán ghét cậu ấy."
Cảnh Tây: "Vậy bug ở chỗ khi ta gặp hai con sói kia?"
Hệ thống nhỏ: "Cũng không hẳn. Là trong lúc đi chơi theo nam chính, lúc trước chuyện của người vừa xảy ra, bọn họ biết được liền chạy đi nơi khác rồi, không có đi dạo ở bên này. Có cần tôi đưa tên của hai con sói đó cho ngài không?"
Hợp đồng không có bổ sung thêm điều khoản, có giải thích cho nguyên chủ cậu ấy cũng không hiểu.
Cậu ấy không sao, cậu cũng không muốn so đo làm gì, trở lại đề tài: "Kỳ thật ta chỉ cần giúp cho nam chính nữ chính tu thành chính quả thì sửa bug dễ dàng hơn nhiều nhỉ, có khi xong luôn rồi đúng không?"
Hệ thống nhỏ lắc lắc bông vũ: "Đúng thế."
"Cũng có điểm khó." Cảnh Tây nhè nhẹ thở dài. "Ta không rành làm bà mối, các ngươi lại kêu ta đến đây làm nhiệm vụ thì khó cho ta quá." Hệ thống nhỏ: "... Nếu ngài muốn thử làm việc gì đó mới mẻ thì cứ làm, tôi nghĩ ngài sẽ làm tốt thôi mà."
Cảnh Tây nghĩ nghĩ chỉ cần an bài cho hai người gặp nhau thật mau thật lẹ, mấy cái khác không muốn quan tâm nữa.
Cậu tự hỏi một chút, cảm thấy đây có lẽ là biện pháp. Vì thế sau khi báo danh xong, đem xe thể thao cùng hành lý dọn đến ký túc xá, cậu liền liên lạc nam chính nữ chính, mời cả hai cùng đi ăn cơm trưa.
Đại học Cách Trách yêu cầu tân sinh viên phải trọ lại ở trường, Kim Ngữ Mộng cùng Đoạn Tu Văn đều đã ở đây trước nên đếnn rất nhanh. Khi tìm được vị trí nhà ăn mà cậu gửi, bọn họ đã đến cùng lúc, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy đối phương.
Đoạn Tu Văn: "..."
Kim Ngữ Mộng kinh ngạc: "Anh cũng học ở trường này à?"
Đoạn Tu Văn gật đầu, trầm mặc đi theo "mợ tương lai" vào cửa, ngồi xuống một cái ghế dài. Ánh mắt Cảnh Tây nhìn hai người di chuyển liên tục, vừa muốn đề nghị cùng nhau đi dạo trường học vào buổi chiều liền thấy di động vang lên. Là em trai của cậu, cậu nhấn nút nghe: "Alo?"
Ất Tuấn đã tỉnh rượu, bây giờ gọi cho cậu, nghiến rang nghiến lợi hỏi: "Anh đang ở đâu?"
Cảnh Tây: "Nhà ăn."
Ất Tuấn: "Anh dám gửi cho tôi định vị của anh không?"
Cảnh Tây: "Chút chuyện này thì có gì mà không dám."
Nói xong ngay lập tức gửi định vị qua.
Năm phút sau, di động lại kêu, là một tên ăn chơi trác tang vừa tỉnh rượu. Đối phương không dám nói chuyện trực tiếp với cậu, mà là nhắn một tin thật dài dòng lâu lắc, giải thích chuyện xảy ra vào tối hôm qua.
Cậu đọc nhanh như một cái máy quét chữ, vừa ngẩng đầu đã thấy Ất Tuất xuất hiện trong tầm mắt. Hắn đang nổi giận đùng đùng tiến đến,phía sau còn có một tiểu bạch hoa mang thần sắc u buồn. Cậu tức khắc cười cười: "Hai người, chút nữa đừng nói gì hết."
Kim Ngữ Mộng cùng Đoạn Tu Văn kinh ngạc nhìn về phía cậu, không kịp hỏi thêm gì đã thấy một người như đạp gió xuất hiện bên cạnh.
Hướng của Ất Tuấn đứng không thể nhìn thấy Kim Ngữ Mộng vì gã đưa lưng về phía cô, chỉ nhìn thấy mỗi Ất Chu, vì thế vừa đến nơi đã nhào lên nắm lấy cổ áo của cậu.
Cảnh Tây nhẹ nhàng tóm lấy cổ tay hắn, mượn lực dung tay còn lại chế trụ gáy hắn, dùng sức đè hắn xuống bàn.
Bên tai chỉ nghe "rầm" một tiếng, trán của Ất Tuấn đã đập mạnh xuống bàn rồi nghe tiếng gã la hét đau đớn trên sàn nhà.
Kim Ngữ Mộng: "..."
Đoạn Tu Văn: "..."
Cảnh Tây: "Bình tĩnh một chút đi, muốn nói gì thì đứng lên mà nói."
Cậu hướng đầu về phía con sói con: "Em trai, đưa cho cậu ta một tờ giấy đi."
Đoạn Tu Văn: "..."
Cậu kêu tôi là em trai cậu, có cảm thấy thân phận có chút rối không?
Không đúng, tình huống hiện tại là như thế nào đây?
Cậu nhìn bộ dạng của tên đầu sỏ gây chuyện nhưng cà lơ phất phơ không thèm quan tâm của người nào đó, một mặt buông bộ đồ ăn xuống, mặt khác vô cùng hoài nghi không biết quyết định không chuyển trường của mình có phải hơi sai lầm rồi không.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]