Cảnh Tây: [ Tôi nghĩ rằng đã là người thì tốt nhất nên dạo chơi thăm thú thế giới rộng lớn xung quanh. ]
Đoạn Trì: "..."
Cảnh Tây giải thích: [ Chủ yếu là anh em bạn bè khiến tôi cảm động quá, không thể từ chối được. Anh yên tâm, chúng tôi sẽ đi chơi thật xa, không làm phiền đến việc du ngoạn của cháu trai anh đâu. ]
Đoạn Trì: [ Chỗ nó đến chơi cũng khá xa. ]
Cảnh Tây: [ Ồ, ở đâu thế? ]
Cảnh Tây tay nhắn tin, miệng cũng không nhàn rỗi, hướng sang đám anh em: "Có ai hỏi mấy người vị trí hiện tại của chúng ta không?
Trong đó có hai người hô có, cha bọn hắn vừa gọi điện hỏi.
Cảnh Tây vốn định tìm lý do để bọn họ không cần khai báo thành thật với người khác, thế nhưng lại chậm một bước, Đoạn Trì đã cho người hỏi thăm. Vì vậy khi thấy Đoạn Trì vừa gửi vị trí của nam chính qua cho mình, cậu trực tiếp gọi điện qua, thở dài: "Tôi cũng đang ở bên này, biết thế tối hôm qua đã hỏi anh rồi... Việc đã đến nước này, cứ để cháu trai anh đến chơi đi, đừng bắt nó về làm nó mất hứng."
Đoạn Trì di chuyển đến nơi ít người: "Vậy nên?"
Cảnh Tây đề nghị: "Như vầy đi, anh đánh tiếng cháu anh gửi địa chỉ liên lạc cho tôi, tôi sẽ kết bạn với cậu ta, thành thật khai báo vị trí của nhau rồi mấy ngày tiếp theo tôi sẽ tránh đi thật xa, ổn không?"
Đoạn Trì hơi híp mắt lại, không trả lời.
Cảnh Tây đợi thêm hai giây, nói tiếp: "Nếu anh nghi ngờ tôi thì cứ trực tiếp đi tìm thôi. Nghĩ thử đi, tôi không có khả năng trốn khỏi mấy người đâu. Có thể anh hiểu lầm tôi ở chuyện khác, nhưng xin đính chính lại, tôi tuyệt đối không phải là một người thích gây chuyện." Đoạn Trì nghĩ thầm làm như hắn chưa từng nhìn thấy cậu ta gây chuyện, không phải chuyện nhỏ bình thường nữa mà còn là chuyện sóng gió của cả gia tộc kìa.
Nhưng hắn không nói như vậy, chủ động thay đổi điều kiện muốn cậu tự giác cung cấp vị trí: "Em cứ vui vẻ chơi, đừng băn khoăn gì hết, tôi sẽ bắt bọn nó nghiêm túc quản chế nhau."
Cảnh Tây có cộng sự nhỏ hỗ trợ gian lận, với ý kiến này không có phản bác gì.
Cậu hơi chần chừ nói: "Cũng được." Tạm dừng thêm một lúc thì lo lắng hỏi: "Cháu trai anh sẽ không bỗng nhiên đổi khẩu vị đến tìm tôi đúng không?"
Đoạn Trì: "Sẽ không."
Cảnh Tây thở dài, nhẹ nhõm mỉm cười: "Tuyệt, tôi tin anh."
Tiếng cười dịu dàng mang theo một tia an tâm, nghe vào tai phảng phất một lòng tín nhiệm, dựa dẫm. Đoạn Trì ngay lập tức bị tiếng cười ấy cào cào vào trái tim rỉ máu, thế nhưng cũng không vì người đẹp dụ dỗ mà quên mất nhiệm vụ chính. Bồi hồi phóng chiếu lại tiếng cười tinh tế khi nãy, hắn lại cơ hồ cảm nhận được cậu ta như đang vỗ về một kẻ đa nghi đa đoan như mình. Hắn nghe thấy tiếng cậu cúp máy thì gọi điện cho cháu trai dặn dò một phen. Sau đó suy nghĩ lại tình huống.
Tuy rằng bọn họ biết nhau không lâu, nhưng qua vài lần tiếp xúc, hắn có thể nhìn ra cậu có không ít bí ẩn.
Thứ nhất, đó là một người từ gen cấp B thăng cấp lên cấp S.
Những trường hợp có gen đột ngột thăng cấp như vậy ở nhân loại từ xưa cho đến nay có rất ít, mỗi một trường hợp lại phải trải qua những đớn đau dị thường thảm thiết. Thiếu niên ấy khi thay đổi lại vô thanh vô tức. Nếu việc cảm nhận nguy hiểm khi bị hai Dị Lang đồng thời truy kích đã kích hoạt cấp bậc gen S, khẳng định không ai có thể chịu đựng thống khổ như thế nổi. Vậy cậu ta làm như thế nào?
Thứ hai, cậu ta chắc chắn là một người có thân thủ vô cùng cường đại.
Có thể đem hai Dị Lang trưởng thành đang phát cuồng áp chế đầy tàn nhẫn, chỉ dựa vào thân thể gen S là không đủ, còn cần một lượng lớn kinh nghiệm thực chiến. Cậu ta từ đâu mà luyện ra?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]