Ất Tuấn nhớ đến người yêu mềm mại, dịu dàng, mắt bắn ra một tia phức tạp rồi thu hồi, nghiêm túc gật đầu.
Hệ thống nhỏ lập tức nóng nảy: "Ngài khuyên hắn làm gì? Cái loại đàn ông này làm sao mà xứng với nữ chính được, ngài phải khiến hắn và Tiểu Huệ bị trói lại một chỗ chứ, lấy được nhược điểm của hắn, khống chế hắn, nếu không nửa tháng nữa hắn và nữ chính thực sự sẽ đính hôn với nhau đó!"
Cảnh Tây mắt điếc tai ngơ, vẫn tiếp tục đóng vai người anh trai tốt thân thiết với em mình, tỏ vẻ mình vô cùng hâm mộ những người tuổi trẻ đầy hứa hẹn như Ất Tuấn.
Lần đầu tiên Ất Tuấn nhìn thấy cậu thuận mắt, không vội vã rời đi ngay, đắc ý lấy thân phận "người từng trải" chia sẻ kinh nghiệm cho anh trai. Cảnh Tây liền vào chủ đề chính: "Anh trước đây chỉ biết đọc sách, những phương diện này lại dốt đặc cán mai, nhưng anh muốn làm một người ăn chơi trác táng, bên người không thể thiếu bè bạn, giờ anh nên làm gì để có bạn đây?" Ất Tuấn thống khoái nói: "Dễ mà, em giới thiệu vài người cho anh, bọn họ chơi rất tốt."
Cảnh Tây cảm kích: "Tốt quá, cảm ơn em."
Cậu đem chuyện tìm người giao cho em trai, sau đó về phòng đăng nhập vào Tinh Võng mua một đống đồ đến hết ngày.
Sáng hôm sau, toàn bộ người trong nhà thấy AI đem vào những túi đồ bao lớn bao nhỏ, hỏi ra liền biết là của tay ăn chơi trác táng vừa nhập môn kia mua, họ thờ ơ ngồi vào bàn ăn sáng.
Bữa cơm sáng kết thúc thì họ mới thấy tay ăn chơi trác táng bước xuống lầu.
Ất Tuấn đột nhiên trợn to mắt, mẹ kế đứng ngây ra, ly nước trên tay giám đốc Ất dừng lại giữa không trung.
Một đêm qua đi, gen cấp S đã mang đến một sự thay đổi hoàn toàn.
Tối hôm qua Cảnh Tây còn cố tình giữ nguyên thần sắc lạnh nhạt ảm đạm của nguyên chủ, hôm nay liền theo style "ăn chơi trác táng", thả tung xiềng xích. Ba người đồng thời nhìn cậu chằm chằm, không khí trong nhà ăn im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Tóc? Hẳn là tóc đi... Rối tung như tổ quạ.
Khuy áo sơ mi? Có lẽ đi... Trước kia là kín cổng cao tường, bây giờ hai khuy áo lại mở bung ra.
Trang điểm? Hẳn là có khả năng... Bằng không trước đây làm gì nó có bộ dáng như thế này?
Người trước mặt chỉ mặc một áo sơ mi trắng cùng quần jean đơn giản, bước đi ưu nhã thong dong, thần sắc lười nhác lộ ra chút câu nhân không chút để ý. Cũng không biết là vì sự nghiêm túc cứng nhắc biến mất nên mọi chi tiết trên người cậu đều thay đổi, giống như nháy mắt cả người cậu sáng lóa lên, ghi dấu một sự tồn tại vô cùng mạnh mẽ khiến người người không thể dời mắt nhìn.
Trước kia Ất Chu học rất giỏi, nhưng không hề đẹp. Hiện tại hai người đứng cùng nhau, phàm là mắt thường đều thấy rằng Ất Chu rất đẹp, chẳng lẽ đây là kết quả của việc trang điểm à? Nhưng chính hắn cũng trang điểm mà!
Hắn tức khắc cảm thấy quần áo trên người mình trông vô cùng khó coi.
Trải qua một khoảng lặng, hai người còn lại trong phòng đều hoàn hồn.
Mẹ kế không nhìn ra được dấu vết trang điểm trên mặt con trai lớn, chần chờ hỏi: "Tiểu Chu đây là... con dùng công cụ chỉnh hình à?"
Cảnh Tây liền đáp: "Đúng vậy ạ."
Giám đốc Ất nghe được nhíu mày, tức giận mắng một tiếng: "Thằng ngu." Rồi xoay người đến công ty.
Mẹ kế cùng Ất Tuấn muốn nhanh chóng chuẩn bị cho lễ đính hôn cũng lựa chọn quay gót rời đi. Cảnh Tây một mình ăn sáng xong ra gara chọn một chiếc xe thể thao, khởi động chạy đến chỗ của Tiểu Huệ.
Tiểu Huệ nhận được tin nhắn liền bước ra cửa, vừa thấy cậu đang từ trên xe bước xuống.
Chân dài thẳng tắp, dáng người tỉ lệ hoàn mỹ, xương quai xanh như ẩn như hiện dưới cổ ảo... Cùng với một gương mặt đầy mê hoặc lòng người, cô không khỏi thất thần chớp mắt một cái.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]