Cả hai chỉ biết cười trừ. Sau buổi ra mắt, chúng tôi phải giao lưu với fan. Lần đầu tôi thấy nhiều người như thế. Tôi đến gần các bạn ấy hơn. Các bạn ấy bắt đầu nói chuyện với tôi.
- An ơi – một bạn fan nữ.
- An nghe.
- DỄ THƯƠNG QUÁ.
- Sáng nay An dậy lúc mấy giờ?
- Sáu giờ.
- Dậy sớm thế.
- Vậy mấy chị dậy lúc mấy giờ?
- Bốn giờ.
- HƠI, vậy mà nói em dậy sớm.
- Phải dậy sớm mới tranh được chỗ tốt để giao lưu với em á.
- Thiệt hả?
- Thiệt.
- Cực quá vậy.
- Mà bé ơi. – một bạn fan khác
- Ơi.
- Bé thích mạc vest đỏ hay vest đen?
- Vest đỏ hay đen hở?
- Ừm.
- Mấy chị thấy ảnh hợp với vest nào? – tôi chỉ về phía Vĩ.
- Ý em là người yêu của em hả?
- HƠI.
- HAHAHAHAHAHA – Fan ở đó
- Các chị chơi một mình đi, em không chơi với mấy chị nữa.
- HAHAHAHA.
Chúng tôi giao lưu xong với fan thì cũng đã năm giờ chiều. Tôi không ngờ fan lại bỏ ra cả tá thời gian chỉ để gặp chúng tôi. Họ đợi đến khi tôi lên xe Vĩ và về nhà luôn thì họ mới về. Tôi thực sự rất trân trọng những khoảng khắc này.
- Cảm ơn nha.
- Sao?
- Thì anh giúp tôi trả lời câu hỏi.
- Tôi biết thừa cậu sẽ không trả lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-bao-gio-la-tinh-co/2878601/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.