Thanh niên và bạn gái về nhà, sau đó bạn gái trang điểm mặc váy ra ngoài chơi. Thanh niên dặn cô đừng uống quá nhiều rồi về phòng đọc truyện cổ tích cho An Bảo.
An Bảo thực sự rất ngoan, cũng rất ít khóc. Nếu có khóc thì vì mới cai sữa nên chỉ cần cho bé ngậm một cái núm vú cao su, An Bảo sẽ vui vẻ ngay lập tức.
Ngực thanh niên vẫn hơi căng tức, may mà bây giờ trời không nóng lắm, lúc ra ngoài cậu khoác thêm một cái áo là có thể tránh được việc ướt ngực.
Cậu vừa đọc truyện cổ tích cho An Bảo nghe, vừa vần vò ngực mình, khó chịu vô cùng.
Đọc được một lúc, thanh niên đặt sách xuống rồi tựa vào giường trẻ, nghiêng đầu hỏi An Bảo: “An Bảo cục cưng, con có biết người bế mình ngày hôm nay là ai không?”
An Bảo nhếch miệng nhìn thanh niên, sau đó cười toe toét.
Thanh niên bị moe hoá, nhỏ giọng đáp: “Là cha con đó, người ôm con hôm nay chính là cha của con.”
An Bảo đạp đạp chân, kêu một tiếng pà pà thật to. Thanh niên lắc đầu, muốn sửa lại phát âm: “Là cha.” An Bảo vẫn gọi là pà pà. Thanh niên lại nghĩ đến việc nhóc cũng gọi mình là pa pa bèn cười nói: “Được rồi, con cứ gọi cha con là pà pà đi.”
Ngày hôm sau, cậu xin nghỉ rồi đưa An Bảo đến bệnh viện mà cha mình chỉ định để làm xét nghiệm DNA. Thái độ bình tĩnh của thanh niên khiến ông cũng khá an lòng.
Nhưng việc thấy cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu/3135628/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.