Chương trước
Chương sau
Sinh nhật lần thứ mười tám – ngày mà thanh niên gặp chú, nhà thanh niên vẫn rất có tiền, người cha định tổ chức một buổi tiệc thật lớn cho cậu.

Buổi trưa, lúc người vẫn chưa đến đông đủ, thanh niên nằm trên ghế ngoài hậu hoa viên tắm nắng, lấy sách che kín mặt.

Sau đó cậu nghe thấy có người gọi tên cha mình, giọng của người ấy trầm thấp, như tiếng đàn Cello vậy, rất êm tai.

Sau đó thanh niên dùng ngón trỏ đẩy sách ra, thoáng ngẩng lên nhìn.

Mới mở mắt nên hơi chói, tầm mắt cậu mông lung.

Chỉ nghe được tiếng sàn sạt khi quần áo lướt qua cành cây, mất hồi nữa cậu mới thấy rõ.

Người đàn ông ấy bước ra từ một vùng mờ mịt, tựa như tiến vào giấc mộng của cậu.

Rất cao, ngũ quan góc cạnh, không hoàn toàn giống người châu Á. Nhưng mà đúng là tóc đen, còn đôi mắt thâm thuý kia hơi ánh màu xanh lam.

Chú đẩy một cành hoa trên mặt cậu ra, ánh mắt rơi xuống mặt người thanh niên, đột nhiên nở nụ cười.

Chú nói, cháu lớn thật rồi.

Thanh niên còn chưa kịp hồi thần khỏi nụ cười kia. Cậu kéo sách trên mặt xuống, nghếch cằm: “Chú là ai?”

Chú đi đến trước mặt cậu, giúp cậu chắn ánh nắng: “Cháu có thể gọi tôi là chú, chú là bạn tốt của bố cháu.”

Rõ ràng người này nhỏ tuổi hơn cha cậu rất nhiều, còn là con lai.

Tiếc là thanh niên vẫn chưa từng thấy người này. Cậu nghi ngờ, nhưng cũng biết là không phải ai cũng có thể tiến vào hậu hoa viên nhà mình.

Thanh niên tắm nắng lâu nên khá uể oải lười biếng.

Cậu vô cùng tự nhiên duỗi tay ra với người chú lần đầu gặp mặt, bảo người ta kéo cậu một cái.

Chú không chỉ kéo tay cậu, còn chu đáo nửa ôm eo cậu.

Cậu nương theo đó mà ghé lại gần bờ ngực của chú.

Cậu ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng, mùi hương đầy khiêu gợi. Ban đầu thì nồng, sau đó dần dần tản ra, khiến thanh niên hơi choáng váng.

Thanh niên thẹn thùng đứng thẳng người. Cậu không cao bằng chú, lúc lại gần còn phải ngưỡng mặt lên: “Cha cháu không ở đây, hẳn lúc này ông đang ở thư phòng.”

Chú gật đầu với cậu, nhìn về phía tầng hai của biệt thự, muốn đến đó.

Thanh niên đột nhiên bị ma quỷ ám ảnh, cậu nghe thấy chính mình dùng một giọng điệu kỳ quái nói một câu: “Chú có thuốc lá không, cho cháu một điếu đi.”

Giọng của cậu rất mềm ngọt, nghe như đang nũng nịu.

Chú nhìn cậu một cái, bật cười trầm thấp.

Sau đó lấy một hộp thuốc lá từ túi áo vest của mình, không biết là nhãn hiệu gì, thanh niên cũng mới hút lần đầu.

Cậu giả vờ lão luyện mà ngậm điếu thuốc, rũ hàng mi dài xuống.

Bạn thân của thanh niên nói lông mi của cậu rất dài, cái dáng vẻ cụp mắt có thêm mấy phần vô tội, khiến người ta có dục vọng muốn phá huỷ.

Tất nhiên, tên bạn thân này cong.

Thanh niên nói mình cũng vậy, nhưng vẫn chưa nói với người khác, trừ ông bạn thân kia.

Cậu dùng đầu lưỡi đẩy điếu thuốc trong miệng, chậm rãi ngước mắt lên: “Giúp cháu châm thuốc đi, chú.”

Sau đó cậu thấy hầu kết của chú giần giật, lát sau, một chiếc bật lửa được để dưới điếu thuốc.

Ngọn lửa bốc lên, mang theo tí mùi dầu, đầu thuốc được đốt đỏ.

Thanh niên chậm rãi đưa điếu thuốc đầu tiên mình hút trong đời vào miệng.

Cậu nói: “Chú, vị được lắm.” Cậu chỉ điếu thuốc.

Sau này cậu cũng biết được mùi nước hoa trên người chú là gì, Tom Ford Tobacco Vanille*

Có một khoảng thời gian rất dài, cả trong lẫn ngoài thân thể cậu đều là mùi hương này.

________________

*Nước hoa Tom Ford Tobacco Vanille: Là một loại nước hoa nổi tiếng của Tom Ford, có mùi hương đầu là cây thuốc lá, hương gia vị cay; hương giữa: Đậu Tonka, hoa thuốc lá, hương Va ni, ca cao và mùi hương cuối là trái cây sấy khô và hương gỗ. Giá của nó đâu tầm 6 củ rưỡi cho chai 50ml.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.