Đường Ninh không thèm để ý đến anh nữa, quay người vào nhà. Sau đó Mộ Dung Nam Dương mới đi theo.
Lan Hồ và Diệp Thánh Sinh đã ngồi vào chỗ, nhìn thấy Mộ Dung Nam Dương đến gần, Lan Hồ mỉm cười vẫy tay với anh.
"Anh Dương…”
Mộ Dung Nam Dương ‘ừm’ một tiếng, lại không thấy Diệp Vân Triệt ở đó. Anh bước tới và hỏi Diệp Thánh Sinh.
"Diệp Vân Triệt đâu?"
"Về Diệp gia rồi."
Thấy còn thiếu một người, Lan Hồ hỏi:
"Chị Đường, anh Vãn Quân đâu? Sao anh ấy không có ở đây?"
"Anh ấy ra ngoài có chút việc, lát nữa sẽ về, chúng ta đừng không cần chờ, ăn cơm đi."
Đường Ninh gắp thức ăn cho Lan Hồ.
"Em thử xem có hợp khẩu vị không."
Lan Hồ cười cười, bắt đầu không khách khí mà động đũa. Cô ấy thích ăn nhất. Chỉ cần không độc, căn bản không kén người ăn. Ngoài ra, đồ ăn của Đường Ninh rất ngon, Lan Hồ chỉ sau vài lần cắn đã hết lời khen ngợi.
Diệp Thánh Sinh biết chị gái cô đã làm việc chăm chỉ, cô gắp thức ăn cho cô ấy.
"Chị Ninh, chị phải bận rộn với công việc và nấu ăn cho chúng em, nên ăn nhiều hơn một chút."
Đường Ninh mỉm cười.
"Em vẫn muốn chị ăn. Gần đây chị đang giảm cân.."
Đường Ninh gắp thức ăn cho tất cả mọi người, nhưng không có Mộ Dung Nam Dương. Hành động như thể anh không tồn tại.
Ngược lại, Tiểu Bắc thỉnh thoảng ngước nhìn chú Mộ Dung Nam Dương và thì thầm với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-xin-ky-don/3312982/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.