Từ xa Mộ Dung Nam Dương nhìn thấy Đường Ninh và người đàn ông bên cạnh cô. Trong lòng chợt nhói đau. Nhưng cuối cùng chính hiện thực đã ngăn anh lại và từ bỏ ý định đến gần cô. Anh quay đầu nhìn lại, dừng lại trước mặt hai đứa trẻ, giả vờ không quan tâm đến hai người đằng kia. 
"Liên Liên, Tiểu Bắc, hai đứa đang chơi gì vậy?" 
"Bác, bọn cháu đang xem đàn kiến đi." 
Liên Liên cười, chỉ vào một loạt con kiến trên mặt đất bằng ngón tay út, nói, 
"Bác nhìn xem, họ đang xếp hàng, thật gọn gàng." 
Tiểu Bắc tỏ vẻ không vui, liếc nhìn ba mẹ cách đó không xa, rồi quay lại nhìn Mộ Dung Nam Dương. 
"Chú Dương, chú không thích mẹ cháu sao? Vậy chú theo đuổi mẹ đi." 
Nghe vậy, Mộ Dung Nam Dương vô thức liếc về phía Đường Ninh. 
Thấy cô và chồng cũ rất hợp nhau, mặc dù cảm thấy khá chua chát, nhưng nghĩ đến chuyện của mình còn chưa xử lý tốt, anh có tư cách gì đi đến bên cạnh cô ấy. 
Ánh mắt anh rơi trên người đứa trẻ, trầm giọng nói: 
"Chú sẽ cố gắng, cảm ơn Tiểu Bắc." 
Đường Tiểu Bắc đứng lên, ôm Liên Liên. 
"Đi, anh dẫn em đến đó chơi." 
"Được." 
Hai đứa trẻ tung tăng chạy đi. 
Mộ Dung Nam Dương bị bỏ lại ở đó, anh đứng lên, vẫn dũng cảm đi tới gần ba người kia. Anh đã cố gắng hết sức để không quan tâm đến sự tồn tại của Cố Thành Lệ. Mang theo đồ đạc, anh đi đến nhà bếp, giả vờ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-xin-ky-don/3304707/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.