Trong sơn động, Lan Hồ đi tới trước mặt nam tử tóc bạc trắng, uể oải nói: 
"Sư phụ người chờ một chút đi, bữa trưa sẽ sớm chuẩn bị xong." 
Mái tóc bạc trắng bao phủ toàn bộ khuôn mặt. Mặc dù giữa trưa nắng từ ngoài hiên chiếu vào, chiếu sáng cả hang động, nhưng vẫn không nhìn rõ diện mạo của hắn. Nhưng lúc này, thanh âm không còn như cũ, mà trầm trầm, mang theo một tia không vui. 
"Con định quấn lấy hai người đàn ông đó bao lâu nữa? Ta đã nói rồi, không có đứa trẻ đó, ta không cứu người." 
Lan Hồ ánh mắt lóe lên, nhíu mày nói. 
"Không phải người thường nói cứu người còn hơn xây tháp bảy tầng sao? Người làm một chút, họ đều có thể sống." 
Chỉ cần một chút nỗ lực và một chút may mắn. 
Nam tử tóc trắng hừ một tiếng. 
"Con làm trái ý ta, lén lút cấp thuốc cho người bị bệnh tim, con cho rằng hắn uống mấy liều thuốc của con sẽ khỏi sao?" 
Lan Hồ sửng sốt. Không ngờ sư phụ lại biết hết chuyện này. Cô ngước nhìn sư phụ, nhưng đôi mắt cchứa đầy sự bướng bỉnh không biết điều gì sai trái. 
Nam tử tóc trắng lại nói: 
“Thuốc của con sau này chỉ có thể khiến hắn chết.” 
Lan Hồ nghe vậy có chút áy náy. 
"Cho nên con ở cùng người lâu như vậy, người dạy con chỉ là bề ngoài?" 
Những lời này ít nhiều oán trách. 
Người đàn ông tóc trắng quay đầu lại, xuyên qua khe tóc, ánh mắt sắc bén rơi vào cô gái 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-xin-ky-don/3062188/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.