Cô ấy biến mất… 
Biến mất? 
Trong lòng run lên, anh cố gắng bình tĩnh, trầm giọng hỏi: 
“Tôi phái nhiều người trông coi một cô gái, dì lại nói biến mất là biến mất thế nào?” 
Vừa không tìm được cô, liền nói cô biến mất? 
Biệt thự chỉ lớn như vậy, cô ấy có thể trốn ở đâu. 
Diệp Vân Triệt không tin. 
Dì Trương lại nói: 
“Tôi xin lỗi cậu chủ, sáng nay tôi thức dậy gọi cô ấy xuống nhà ăn, nhưng cô ấy đã đi rồi. Tôi gọi cho cậu thì cậu không bắt máy. Vệ sĩ đã lục soát khắp nơi, xem cả giám sát, nhưng cô ấy đã biến mất. Chỉ để lại một tờ giấy.” 
Diệp Vân Triệt vội vàng lên xe, hỏi: “Trên giấy đó viết gì?” 
“Diệp Vân Triệt, bảo trọng” 
“Bảo trọng.” 
“Tìm mọi ngóc ngách xung quanh biệt thự, nếu như cô ấy không mọc cánh bay đi, nhất định sẽ tìm được.” 
Diệp Vân Triệt tức giận cúp điện thoại. 
Anh vội vàng gọi lại số của Diệp Thánh Sinh, nhưng không được. 
Anh ngồi trong xe, ngực thở dốc khó chịu. 
Sẽ không. 
Cô gái của anh sẽ không rời xa anh. 
Cô ấy đã nói không có tiền ly hôn nên sẽ không rời đi. 
Cho dù cô thật sự rời đi, phải đào ba tấc đất anh cũng tìm được cô về. 
Trong phần đời còn lại, cô sẽ không bao giờ trốn thoát khỏi anh. 
Trên đường về nhà, Diệp Vân Triệt bồn chồn, lo lắng. 
Khi xe đến biệt thự, anh lao xuống xe, dì Trương đến đón anh và 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-xin-ky-don/2643591/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.