Nghe được coi nói đói bụng, Diệp Vân Triệt lập tức tỉnh táo lại. 
Anh ngồi dậy ăn mặc lịch sự, vẻ mặt hối lỗi. 
“Xin lỗi anh ngủ quên, quên mất em chưa ăn.” 
Anh cài cúc áo, kéo quần kéo thắt lưng, cười cười giơ tay nhéo khuôn mặt nghiêm nghị của cô. 
“Đói bụng sao?” 
Diệp Thánh Sinh mím chặt môi, đứng sang một bên tránh anh đụng vào. 
Thấy cô còn chống cự, Diệp Vân Triệt không thèm để ý, vội vàng đi tắm rửa. 
Tắm rửa xong, anh chủ động nắm lấy bàn tay cô, dắt cô đi ăn. 
Diệp Thánh Sinh không chống cự anh nữa, cô giả vờ ngoan ngoãn, sau khi có thể ra khỏi đây, cô sẽ lật mặt. 
Trong nhà hàng sang trọng, trên bàn ăn dài năm mét là vô vàn món ngon. 
Người đàn ông lịch thiệp kéo ghế ra, chăm sóc cho Diệp Thánh Sinh rồi ngồi xuống bên cạnh cô. 
Anh gắp thức ăn cho cô và nhìn cô ăn. 
Diệp Thánh Sinh có chút đói bụng, không để ý đến người đàn ông bên cạnh,chỉ vùi đầu vào ăn. 
Sau khi ăn uống no nê, cô ngẩng đầu lên nhìn anh. 
Diệp Vân Triệt cũng nhìn cô, ánh mắt cong lên có vẻ rất vui. 
Thánh Sinh của anh đã thay đổi rất nhiều. 
Trưởng thành hơn trước. 
Kiểu này của cô có sức quyến rũ hơn. 
Nghĩ đến chuyện hôm qua, anh lại bắt đầu cảm thấy không kiềm chế được, muốn lập tức kéo cô về phòng để tiếp tục nghiên cứu cấu tạo tứ chi của con người. 
Không phải Diệp Thánh Sinh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-xin-ky-don/2643562/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.