Cung Hàn đưa Diệp Thánh Sinh đi qua lối đi ngầm của ngục tối, chạy trốn về phía sau núi.
Thấy cô đau đớn, sắc mặt tái nhợt, anh để cô ngồi xuống gốc cây.
“Nghỉ ngơi một lát đi, em khó chịu đúng không? Chịu đựng chút, chúng ta thoát khỏi đây sẽ không sao.”
Anh biết cô rất đau.
Nhưng anh không mang theo thuốc, hiện tại lại ở sau núi, căn bản không thể giúp cô giảm đau.
Diệp Thánh Sinh cau mày, cơn đau khắp người khiến cô cảm thấy suy nhược và tầm nhìn bị mờ.
Cô mơ hồ cảm thấy vết thương trên mặt mình vẫn còn chảy máu, yếu ớt nói với Cung Hàn:
“Anh xem xung quanh có cây ngải dại nào không, lá rất đắng, có thể cầm máu, lấy cho tôi một ít."
Trên mặt cô bị rạch, không biết sâu bao nhiêu, nhưng rất đau và sưng tấy.
Ngay cả mạng nhện cũng không cầm được máu nên cô phải tìm thuốc khác.
May tại chỗ của Mộ Dung Kỳ trước đây, cô đã học được một số kỹ năng xử lý vết thương.
Cung Hàn không biết cô đang nói về cái gì, nhưng anh đi quanh từng cây để nếm lá của chúng.
Cuối cùng, anh bốc một nắm lớn đặt trước mặt Diệp Thánh Sinh, hỏi cô: “Là cái này sao?”
Diệp Thánh Sinh chịu đau đi tìm, khi tìm được, cô liền nhặt lên nhai lá cây trong miệng. Sau khi nhai thành mảng nhầy, cô nhổ ra bôi lên mặt.
Lại nhìn Cung Hàn, cô nói:
“Trở về đi, tôi sẽ tự tìm cách rời đi, nếu để họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-xin-ky-don/2643542/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.