Biên tập: Măng Cụt
Hoắc Kỳ không thể không thừa nhận Khương Yến Duy đã thành công gợi lên tình cảm đồng bệnh tương liên(*) trong lòng anh. Từ trước đến giờ anh vẫn luôn tự tin rằng mình trải qua nhiều chuyện ở Hoắc gia như vậy nên đã trở thành người lãnh đạm từ lâu, sẽ không biết đồng cảm với ai cả. Nhưng hôm nay, "việc lớn" này lại bị thằng bé kia phá vỡ chỉ bằng một một tượng hổ bạch ngọc và một câu nói.
(*) Cùng chung hoạn nạn khổ sở thì trở nên thương yêu nhau (Theo vtudien.com)
Anh nhìn đồng hồ, hiếm khi mở lời mời người khác: "Muốn ăn trưa chưa? Ở lại đây ăn đi."
Khương Yến Duy chỉ nhìn mặt anh là thất thần thì sao mà ăn cơm với anh được. Với cả tính tình cậu lăng xăng, Hoắc Kỳ lại trầm ổn. Tính tình kiểu này, nói dễ nghe là thành thục cẩn trọng, có phong thái của một vị đại tướng, nói khó nghe là cán bộ lâu năm nghiêm túc, nhạt nhẽo, cứng nhắc. Cậu tưởng tượng nếu hai người cùng nhau ăn cua thì chắc chắn là cái tên này có thể xếp vỏ cua lại y nguyên như cũ.
Cậu vội vã lắc đầu.
Duyên nợ đã trả xong, nán lại thêm chút nữa lại như gánh nặng, mà tên này còn từng kẹp mông cậu nữa chứ. Tuy rằng hợp tác nhưng cũng không thể bỏ qua thù cũ, ngoại trừ bị ba mẹ liên hợp đánh đôi thì mông của cậu chưa từng bị ai mạo phạm đâu đó.
"Ừm..." Khương Yến Duy muốn tìm xưng hô nhưng chợt cảm thấy cái nào cũng không hợp lí, cái gì mà anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-xin-chao/966389/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.