Tốc độ của Chu Hiểu Văn khá nhanh. Khương Yến Duy nhắn cậu đang ở chỗ Hoắc Kỳ, lúc cậu ăn vừa xong thì xe cũng vừa tới. Tuy nhiên người đến không chỉ có tài xế Lưu, băng ghế sau còn có hai người khác, là Trương Phương Phương và Chu Hiểu Văn.
Khương Yến Duy không khỏi nghĩ linh tinh, bây giờ đã chín rưỡi rồi, nếu cậu nhớ không nhầm thì hôm nay có tiết của chủ nhiệm, chẳng lẽ hai đứa này trốn học?
Ba người bọn họ thật sự hiểu nhau, chỉ cần thấy biểu cảm trên mặt cậu là hai người còn lại đã biết cậu nghĩ gì. Trương Phương Phương xuống xe, trấn an cậu: "Tụi tao xin nghỉ, chủ nhiệm đồng ý rồi nên tụi tao mới đếm đây." Dứt lời, cô ngước mặt lên thì thấy biệt thự, "Chà, đẹp phết đấy."
Sau đó đến lượt Chu Hiểu Văn, y tỏ vẻ có lương tâm, nói: "Ài, còn không phải là do tụi này sợ mày thiệt thòi à? Lỡ như người nhà mày cũng đến thì sao? Vậy nên tụi tao mới đến đây, có gì còn giúp mày được. Nhưng mà, sao mà cái biệt thự này nhiều mùi tiền dữ vậy?"
Khương Yến Duy không cản được Trương Phương Phương nhưng đến Chu Hiểu Văn thì lại là một câu chuyện khác. Cậu nhích người cản y lại, cười híp mắt nói: "Bình thường thì giải năm đề, bệnh vặt thì giải bốn đề, sốt thì giải hai đề, sao mà chủ nhiệm tha mày được. Nói thật đi, xin thế nào?"
Chu Hiểu Văn ngập ngừng một lúc rồi quyết định thành thật khai báo: "Ừ thì nói tình trạng sức khoẻ mày đang xấu đi, nguyên nhân là do bị mẹ kế đập vào đầu, rồi nữa là nói... mẹ kế mày không chịu yên thân, còn vu khống mày, sau đó mày té xỉu, rất đáng thương. Tài ăn nói của Trương Phương Phương tốt lắm, mày không biết à? Nói xong chủ nhiệm đồng ý ngay luôn, rồi khóc như mưa."
Khương Yến Duy không ngờ chuyện rằng chuyện này lại bị kể cho người trong trường, cậu chần chừ nói: "Có vẻ không ổn lắm."
Không phải là không dám nói nhưng mà cậu sợ mất mặt. Người dự tiệc có biết cũng không sao, dù gì thì cậu cũng không quen nhưng trong lớp thì khác, mọi người chơi chung với nhau, hoàn cảnh gia đình cũng giống nhau nhưng bây giờ nhà cậu lại có chuyện, cậu chợt có cảm giác như tất cả gia đình trên thế giới này đều hoà thuận, ấm êm, chỉ có riêng cậu là người cô đơn.
Chu Hiểu Văn vỗ vai cậu, trấn an: "Mày yên tâm đi, tụi tao chỉ nói với chủ nhiệm thôi."
Khương Yến Duy thở phào nhẹ nhõm, chủ nhiệm mà biết chuyện này thì chắc sẽ lại khuyên cậu cố gắng học tập.
Trương Phương Phương khen nửa ngày cũng không dám vào nhà, vẫn là Khương Yến Duy dẫn họ dạo một vòng phòng khách rồi mới về.
Bây giờ Khương Đại Vĩ đã đi làm, Quách Sính Đình thì đang ở bệnh viện nên hẳn là trong nhà không có ai.
Trên đường đi, hai người chỉ thắc mắc về chủ nhân ngôi nhà rồi lại hỏi Khương Yến Duy câu "Có người mời ông ở" là có ý gì? Khương Yến Duy làm gì chịu được cảnh hai người liên thủ ép cung, đành phải nói ra một nửa sự thật: "Chỗ đó là nhà Hoắc Kỳ, tao gọi bằng chú, ba tao không dám tới đó."
Cậu không biết vì sao nhưng trước kia cậu và Chu Hiểu Văn chưa từng giấu nhau chuyện gì mà đến chuyện này thì cậu lại không muốn nói. Cảm giác như bản thân tìm được một kho báu, chỉ muốn giấu cho riêng mình, đến cả việc nhìn cũng phải lén lút vì không muốn cho ai biết.
Trương Phương Phương vừa nghe đến chữ chú thì cụt hứng nói: "Tốn công vui mừng, tao còn tưởng đó là nhà của người mày ưng cơ đấy." Duy chỉ có Chu Hiểu Văn nghi ngờ nhìn Khương Yến Duy, y từng gặp Hoắc Kỳ, cũng đã biết xu hướng tính dục của Khương Yến Duy. Khương Yến Duy đã biết gì về chú ấy chưa? Ngẫm đi ngẫm lại vẫn không trả lời được. Chu Hiểu Văn thấy cậu dù bị hỏi dồn vẫn không sốt sắng nên cũng bình thường lại, trên thế giới này nào có nhiều gay vậy đâu.
Khương Yến Duy thở phào, trong đầu lại thầm nhớ tới gương mặt tuấn tú kia của Hoắc Kỳ.
Xe sắp tới nhà, chỉ có chú Trương đang làm vườn, Khương Yến Duy vẫy tay từ xa. Đến nơi thì dẫn hai người thẳng lên phòng cậu ở tầng năm.
Trong phòng có rất nhiều đồ, không chỉ có đồ của Khương Yến Duy mà còn có đồ của mẹ cậu để lại. Lúc đầu chúng bị Quách Sính Đình vứt xuống phòng khách, cậu đã rất tức giận nhưng sau đó dì Lâm đã nhân lúc mọi người ở bệnh viện mà giúp cậu sắp xếp lại. Chỉ cần dì Lâm không theo phe bọn họ thì dì vẫn là người tốt.
Cậu lục bừa vài cái rồi lôi ra hai cái vali của mình để Trương Phương Phương phụ cậu xếp gọn vài thứ. Đầu tiên là đồ của mẹ cậu, ví dụ như đồ mà mẹ cậu thích, một vài bức tranh, ngoài ra còn có hai bộ quần áo. Sau đó mới tới lượt cậu, bây giờ khó khăn hơn trước rồi, Khương Yến Duy được dạy việc gì cũng phải suy xét cẩn thận từ nhỏ, nếu bây giờ cậu không lấy theo quần áo thì sẽ phải tự kiếm tiền mua nên không thể bỏ lại. Với cả còn có sách nữa.
Nhiêu đây vali chắc chắn không đủ, cậu đành phải xuống lầu kiếm thêm mấy cái.
Sắp xếp được một nửa thì Chu Hiểu Văn hỏi cậu: "Ê, mấy cái này có cần lấy theo không?"
Khương Yến Duy quay đầu lại nhìn, cái mà Chu Hiểu Văn chỉ là tủ trưng bày, tủ có rất nhiều kệ, mỗi kệ đều có rất nhiều vật, tất cả đều là quà sinh nhật mà ba mẹ tặng cậu — ừm, là cùng tặng cậu. Cũng không phải là quà gì đắt tiền, chỉ là những món nhỏ nhưng lại rất ý nghĩa. Cậu trân trọng chúng như nhau, vô cùng trân trọng nên mới để ở đây, đã mười tám năm rồi.
Khương Yến Duy đứng nhìn một hồi lâu, mắt bỗng hơi cay, phải chớp vài cái thì mới ổn. Cậu mở cửa tủ, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng mắt ở hai khung ảnh. Là hình mẹ ôm cậu vào tiệc đầy tháng, đã mười tám năm rồi, dù cho được giữ gìn tốt thì nó vẫn có vẻ gì hơi cũ kĩ. Trong hình mẹ cậu khi ấy xinh đẹp tuyệt vời, còn cậu khi ấy chỉ là một cục bông nhỏ đang chảy nước miếng.
Khung ảnh còn lại là hình cậu chụp khi mới hơn một tuần tuổi, ba cậu nhìn trẻ hơn bây giờ nhiều, còn khá đẹp trai. Đây là ảnh có đủ ba người duy nhất mà cậu không xé, đó là vì ngoài ba người ra thì còn có bà nội cậu nữa, cậu không nỡ.
Cậu vuốt mặt bà nội, cuối cùng vẫn chỉ lấy ảnh tiệc đầy tháng rồi đóng tủ lại, cũng không biết lấy đâu ra chìa khoá mà cậu khoá cửa luôn, "Lấy cái này thôi, lấy nhiều quá cũng không bỏ vào hết được." Khương Yến Duy vẫy vẫy vật trong tay.
Ai cũng hiểu được cảm giác lúc này của cậu. Chu Hiểu Văn lảng qua chuyện khác: "Mày cũng biết là không nhét đủ hả, cứ tưởng mày tính chiếm hết phòng trong nhà chú Hoắc chứ. Nhiêu đây cũng nhiều lắm rồi."
Nhắc đến Hoắc Kỳ, tâm trạng Khương Yến Duy mới khá hơn chút. Cậu trả lời: "Mày nghĩ là ai cũng giống mày hả, quỷ hẹp hòi."
Chu Hiểu Văn đang định vặn lại thì thấy người đứng ở cửa, y lập tức sững sờ.
Khương Yến Duy quay lưng về phía cửa nên không thấy, còn có tâm trạng nói móc Chu Hiểu Văn: "Lúc nào cưng cũng tính toán chi li thế này, may là ông đây không so đo với cưng nếu không thì cưng làm gì còn bạn chơi nữa."
"Duy Duy, Duy Duy," Chu Hiểu Văn gọi cậu hai lần, "Quách Sính Đình kìa."
Cái tên này vừa phát ra, động tác của Khương Yến Duy dừng lại ngay lập tức, cậu quay đầu lại nhìn. Quách Sính Đình đang cau mày đứng ở cửa, liếc mắt nhìn trên dưới trái phải hết một lần, cuối cùng là dừng lại ngay tầm mắt cậu.
Nếu như là nửa năm trước, hai người cứ gặp nhau là sẽ làm rùm beng lên nhưng cùng lắm cũng chỉ là trò vặt trẻ con thôi nhưng bây giờ thì khác rồi. Với Quách Sính Đình, sự tồn tại của Khương Yến Duy chính là sự uy hiếp của cô, nếu không có Khương Yến Siêu thì không sao nhưng cô đã có con rồi, nhất định phải suy nghĩ cho con. Với Khương Yến Duy thì Quách Sính Đình cũng vậy, ả đàn bà này đã chia rẽ nhà cậu, giành ba với cậu, lúc trước cậu không quá rõ điều này nhưng bây giờ thì cậu rõ rồi nên tất nhiên là không thể có thái độ hoà hoãn với ả.
Hai người vừa gặp nhau là như nước với lửa. Quách Sính Đình đánh giá xong xuôi thì nói: "Muốn dọn đi sao, chơi bài tình cảm à? Muốn tao nói cho ba mày biết để ba mày về cản mày đúng không? Hay là mày muốn để lại địa chỉ cho ông ấy đi tìm?"
Những điều ả nói tất nhiên chỉ là nói khích, mục đích chính là để chắc chắn Khương Yến Duy không còn muốn ở đây nữa.
Nếu là lúc trước, chắc chắn là Khương Yến Duy sẽ nhảy cẫng lên để đôi co với ả nhưng mấy ngày nay cậu trải qua nhiều chuyện như vậy, đã sớm thành tấm chiếu cũ rồi. Cãi nhau, đánh nhau cũng có tác dụng cái chó gì đâu, dù gì cũng không ảnh hưởng đến tình cảm giữa Quách Sính Đình và ba cậu, mà không những thế, cãi nhau còn khiến người ngoài đánh giá cậu là một đứa trẻ không biết trên dưới. Mắt cậu hơi động, cậu nhìn Quách Sính Đình rồi nói: "Cô biết tại sao tối qua tôi không về phòng bệnh không?"
Quách Sính Đình cũng đang nghĩ chuyện này nhưng nào ngờ Khương Yến Duy sẽ hỏi mình chuyện này. Cô ngây ra vài giây, hỏi: "Không về gì chứ, nếu không về thì mày còn có thể đi đâu?"
Khương Yến Duy vừa nghe đã biết ả không biết. Khi ba cậu mới cưới Quách Sính Đình, quan hệ giữa hai người vẫn còn ổn. Lúc đó cậu còn không vui mà nói với ba: "Cái ả Quách Sính Đình kia có cái gì tốt, ả chỉ coi trọng tiền của ba thôi, đợi tới lúc ba già rồi thì ả còn quan tâm ba chắc."
Ba cậu đã trả lời: "Ba có bao nhiêu tiền sao mà cô ấy biết được, ba chỉ cho tiền mua đồ gia dụng thôi."
Nghĩ lại, tuy quan hệ bây giờ giữa cậu và ba đã rơi xuống vực nhưng Quách Sính Đình cũng đã gây ra không ít chuyện, ba cậu sẽ không dại đến mức để ả quản chuyện tiền nong.
Khương Yến Duy cười híp mắt: "Tôi có thể bật mí cho cô một chút. Đó là vì..." Cậu nhìn Quách Sính Đình, nụ cười dần tươi hơn "Tôi và ba cãi nhau."
Nói như không nói. Quách Sính Đình liếc cậu, chỉ xem như Khương Yến Duy đang giỡn mặt với mình. Cô xoay người đi, không quên dặn dì Lâm: "Canh tụi nó dọn đồ, chờ tụi nó đi thì quét phòng cho sạch rồi khoá cửa lại. Nếu không sau này nó về lại nói có ai đụng vào đồ của nó."
Khương Yến Duy làm gì tha ả dễ như vậy, vội vàng chạy theo, nói lớn về phía Quách Sính Đình: "Ôi dào đừng đi mà, nguyên nhân cãi nhau thật ra là vì tôi lấy 60 triệu của ba đi mua một căn biệt thự to ơi là to, tự tôi đứng tên. Còn một chuyện nữa, để tôi nói cho cô biết, Khương Đại Vĩ làm éo gì có yêu cô, ông ấy đề phòng cô muốn chết, yêu cái cục shit, thẻ ngân hàng để chỗ nào cô biết không? Trong nhà có bao tiền cô biết không? Mật mã chi phiếu là gì cô biết không?"
Quách Sính Đình sững sờ, lảo đảo suýt ngã sau đó miễn cưỡng đứng lại.
Cô lập tức quay đầu, không dám tin mà nhìn Khương Yến Duy, vẻ mặt đó dường như muốn nói mày đang lừa tao có đúng không.
Hiệu quả mà Khương Yến Duy muốn chính là cái này, cậu nhún vai, cười vô tội, nói tiếp: "Đừng nghĩ ta đây hơn người quá, cô cũng chỉ đến thế thôi. Cùng lắm cũng chỉ có dăm ba cái danh Tuesday, tình nhân, hồ li tinh các thứ. Cô thua mẹ tôi nhiều."
Cậu nói xong thì về nhà mình, đóng cửa lại.
Chu Hiểu Văn và Trương Phương Phương bên trong đang vô cùng lo lắng, "Sao mày lại nói với ả, chắc chắn ả sẽ nháo nhào với ba mày, lỡ như ả quản hết tiền trong nhà thì làm sao bây giờ?" Trương Phương Phương nói.
"Tiền gì chứ, tiền lớn tao xài hết, chừa cho ả chút bạc lẻ thôi, cho ả tức chết. Mày đừng có tưởng nhà giàu có tiền thì rẹt rẹt cái là tiêu hết mấy triệu, không có đâu, không tin mày hỏi Chu Hiểu Văn thử coi, xem nhà nó có không. Áp lực tài chính chưa bao giờ là thiếu, nợ ngân hàng chồng chất đấy." Khương Yến Duy không ngốc, sao mà để Quách Sính Đình có lợi được, cậu hiểu việc này, Chu Hiểu Văn đương nhiên cũng hiểu việc này nhưng Trương Phương Phương là con nhà quan còn không hiểu thì sao mà Quách Sính Đình hiểu được?
Còn chuyện sau này thì Khương Yến Duy suy nghĩ kĩ càng rồi, mẹ cậu có một nửa cổ phần nên chắc chắn cũng phải có một nửa tiền hoa hồng, còn về nửa còn lại thì với tình hình hiện tại giữa ba và cậu, chắc chắn nó sẽ không rơi vào tay cậu, vốn là có thể rơi vào tay Quách Sính Đình. Tuy nhiên bây giờ Quách Sính Đình hẳn là sẽ quấn lấy ba cậu, mà tính ba cậu thế nào thì ai cũng rõ, ông ấy đã nghi ngờ ai, người đó mà không đòi hỏi gì thì ông ấy sẽ yên tâm mà cho người đó, còn đã đòi hỏi thì xem như rồi đời, nằm mơ cũng không nhận được gì. Quách Sính Đình nằng nặc muốn ba cậu nhả tiền ra, vậy thì ả xui rồi.
Khương Yến Duy tính xong chuyện lớn này, cả người sảng khoái vô cùng. Là một trong những người nắm nhiều cổ phần nhất, tiền hoa hồng hằng năm cũng đã đủ để dập lửa giận trong đầu cậu rồi. Lát sau, cậu chiêu đãi hai người kia một bữa no nê ở nhà hàng ngon nhất Tần thành rồi đưa họ về trường học.
Sau khi cậu đến biệt thự sắp lại đồ đạc đầy phòng khách rồi thì cậu lấy đề ra bắt đầu giải. Thật ra cậu vốn học rất tốt, là kiểu không cần chăm chỉ vẫn được điểm cao, thành tích trong lớp cũng cao, dù không phải là rất cao nhưng đã là rất giỏi rồi vì trường cậu học là Nhất trung, những học sinh giỏi top đầu thành phố đều học trường này.
Nhớ đến lúc ba cậu vừa cưới Tuesday, cậu có hơi giận mình, lúc trước cậu chỉ lo gắng sức giành lấy sự chú ý của ba nên thành tích tuột dốc không phanh, hậu quả là lúc nào cũng hạng nhất từ dưới đếm lên. Tuy nhiên không ngờ là ba cậu ngoại trừ việc tức giận thì cũng không quan tâm gì tới cậu nữa.
Sự thông minh này là di truyền từ mẹ, biết được cái gì bất lợi thì dừng lại ngay. Sau khi mẹ cậu biết ba ngoại tình thì li hôn ngay, bây giờ mẹ ở thủ đô, đang nhân thời gian giải sầu mà phấn đấu thành một nữ cường nhân. Còn cậu, sau khi nhận ra việc học đang đi lùi thì bắt đầu âm thầm ôn tập lại để thứ hạng lên cao. Tuy nhiên cậu không kể ai biết việc này còn không phải là vì sợ mất mặt à?
Bây giờ chú Hoắc muốn quản lí cậu, tất nhiên là cậu vô cùng cam tâm tình nguyện, cậu chỉ cần dành một ít thời gian là đã xong bốn đề. Tuy nhiên vẫn còn vài câu không làm được, cậu vốn có thể hỏi Trương Phương Phương, cô là một nữ học bá, nhưng cậu nhịn, cậu muốn nghe chú Hoắc giảng bài cơ.
Đến năm giờ, cậu "ra vẻ" mà gửi một tin nhắn ngắn: "Chú Hoắc, xin hỏi hôm nay chú có về ăn cơm không?"
Hoắc Kỳ rất bận nên nửa tiếng sau mới trả lời, "Sáu giờ rưỡi chú về." Nếu là người khác thì e là sẽ sợ không đủ thời gian chuẩn bị bữa tối nhưng Khương Yến Duy thì khác, cậu có định nấu đâu. Trưa này cậu đã mời hai đứa kia một bữa lớn thì tối này cũng không thể bạc đãi Hoắc Kỳ được, cậu gọi cho nhà hàng đặt vài món, yêu cầu giao nhanh, cậu sẽ trả thêm tiền.
Chủ nhà hàng là chị em thân thiết với mẹ cậu nên chuyện này rất dễ thương lượng, chỉ cần đợi chút là đồ ăn đã tới rồi. Khương Yến Duy bày thức ăn ra bàn một cách cẩn thận, chụp vài tấm hình rồi gửi cho Chu Hiểu Văn và Trương Phương Phương, hai người bọn họ, một người thì trả lời là "Đồ khùng", một người trả lời là "Đồ đáng ghét" nhưng việc này cũng không làm ảnh hưởng đến sự vui vẻ của Khương Yến Duy.
Hoắc Kỳ về rất đúng giờ, đến sáu giờ rưỡi, có một chiếc ô tô đang chạy từ ngoài vào sân. Chiếc Mercedes Benz đã được đem đi sửa, chiếc mà Khương Yến Duy đang thấy là chiếc Volkswagen Phaeton, Hoắc Kỳ quả là người điệu thấp. Cậu hí hửng chạy ra cửa nhưng lại nghĩ làm thế có vẻ hơi lộ liễu nên lại quay lại ngồi vào bàn.
Sau đó cậu lại nghe giọng Hoắc Kỳ ngày một rõ, "Thằng bé cũng có nỗi khổ tâm, anh Đại Vĩ đừng để bụng, tuổi mới lớn mà, gia đình có biến lớn như vậy, thằng bé trở nên tiêu cực cũng là điều dễ hiểu. Anh nói chuyện nhẹ nhàng thôi..."
Khương Yến Duy càng nghe càng thấy lạ, vài giây sau thì thấy thấp thoáng hai người đang vào bếp, một người là Hoắc Kỳ, một người là ba cậu, đã một ngày rồi cậu chưa gặp Khương Đại Vĩ...
Lời của Cụt: Mới đầu đọc truyện thì mình cảm thấy Duy Duy thích chú Hoắc dễ dàng quá, mình hơi cấn nhưng về sau thì mình nghĩ lại, việc này cũng dễ hiểu thôi. Duy Duy đang trong giai đoạn trưởng thành nhưng em thiếu tình yêu của ba mẹ, không một ai kiên nhẫn với em hết nên chỉ cần có người quan tâm đến em xíu thôi là đã đủ để em cảm thấy ấm áp rồi. Huống hồ chi chú Hoắc còn vừa tri kỉ vừa đẹp trai như vậy, sao mà Duy Duy không rung động được. Mà thiệt sự là đọc phần chọn quà trong tủ ở chương này cảm thấy thương em Duy lắm lắm luôn í (ToT)/~~~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]