Chương trước
Chương sau
Hắn nhìn vào màn hình máy tính, chợt nghĩ ra được ý hay, hắn nở nụ cười tà mị, nói nhỏ:

“Lần này mày không thoát được đâu”

Dám động vào người của ông đây, mày nghĩ mày sống nổi sao?

[...]

“Hừ”

Hắn ta nhổ toẹt bãi nước bọt xuống đất, nhìn sơ qua là biết hắn ta đang tức giận. Vì cái gì ư? Tại cô cả đấy! Chậc, hắn ta hận không thể bóp chết cô luôn và ngay, thật ngứa mắt!

Rốt cuộc đại ca bắt con nhóc quỷ quái này về đây làm gì? Chúng ta có phải bắt cóc đâu? Là kẻ trộm đồ chứ đâu phải trộm người...

Hắn ta bực tức đi về phòng lấy thứ gì đó rồi quay lại, đứng trước mặt cô. Ngân ngẩng lên nhìn hắn ta với gương mặt chẳng mấy gì hứng thú. Tên tự luyến này lại thích bày trò gì đây?

Bùm...

Ngân mở to mắt kinh ngạc. Vậy mà cô lại bị bắn...

Không, cô không thể chấp nhận nổi! Không thể chấp nhận rằng...

Tại sao tên tự luyến kia lại dám dùng súng nước để bắn cô kia chứ?



Bị phun hết nước vào mặt rồi, Ngân lườm hắn ta, nói:

“Đi chết đi”

Rầm

Hắn ta, tên trùm sỏ và Ngân cùng lúc quay về hướng cả nơi phát ra tiếng động lớn. Đó là... không được, hai tên này dám bắt cóc mình, phải cho chúng ném trải mùi vị đau khổ! Ngân lăn đi lăn lại trên nền đất, bụi bẩn, đất cát cứ thế mà dính hết lên người cô. Cuối cùng sau một hồi lăn lộn cho đã, đầu tóc cô bù xù, quần áo lấm lem toàn là đất cát (đất ở đây vô cùng bẩn mà chị nhà cũng liều ghê).

Hắn liếc một hồi quanh cái chỗ khỉ ho cò gáy này, à thì ra chỗ này là phía sau của quán nước, thảo nào hắn không nhận ra. Một lũ ranh con, dám lừa ông mày!

Rồi hắn quay qua nhìn cô lại càng khiến hắn tức giận hơn. Nhóc con hắn vất vả nhặt về mà lại có người dám làm bẩn nó, hắn giết không tha!

Vì quá bất ngờ trước đòn tấn công không được báo trước của hắn, Kiệt và Quang nên bọn bắt cóc cứ đứng đấy há hốc mồm. Tại sao bọn nó vào được đây? Rõ ràng phía sau của quán nước được khóa kĩ càng lắm cơ mà? Chậc, xem thường bọn chúng mất rồi...

Soạt...

Chẳng biết mò được ở đâu khẩu súng, tên trùm sỏ nhanh nhẹn lấy ra chĩa trước mặt cô, nhìn hắn, đe dọa:

“Đằng nào cũng tìm ra rồi, tiện đây tao nói luôn. Nếu muốn mang con nhóc này đi thì mang tiền đến đây!”

Súng? Tự chế sao? Chết tiệt, bọn chúng nhòn như vậy mà lại có súng? Giờ không phải là lúc trêu đùa bọn chúng, Quang ý thức được chuyện gì đang xảy ra, hỏi:

“Bao nhiêu?”



Đạt được mục đích của bản thân, tên trùm sỏ cười phá lên:

“Khá, khá lắm. 10 tỷ, mày nghĩ cái giá này có là ít quá không?”

10 tỷ? Quang nhìn hắn muốn hỏi ý kiến. Hắn không đáp, chỉ hướng ánh mắt về phía cô. Anh hai, giờ không phải là lúc nhìn con nhóc đó đâu...

Nhìn anh hai bình chân như vại mà Quang rối hết cả lên. Nhìn Quang lúng ta lúng túng, tên trùm sỏ thỏa mãn lắm nhưng khi quay qua nhìn hắn bình thản như chẳng có chuyện gì xảy ra thì hắn ta phát cáu, hắn ta tiếp tục đe dọa:

“Tao cho chúng mày 1 phút, một là...”

Pằng

Lời nói của hắn ta bị chặn lại bởi tiếng súng chẳng biết ai gây ra, lúc định hình lại được mọi chuyện thì khẩu súng tên trùm sỏ chĩa trước mặt cô đã rơi vào tay hắn thì lúc nào.

“Hehe, lâu lâu không đem ra dùng nên nhắm không được chuẩn cho lắm”

Shit! Trên tầng, nó lên đấy được từ lúc nào sao ta không biết? Ngân ngẩng đầu nhìn lên trên, hai mắt cô sáng rực lên. Anh Kiệt, ngầu quá xá luôn!

Ra là vậy! Nhân lúc mọi sự tập chung hướng về cửa nơi có Quang và hắn thì Kiệt đã nhanh nhẹn cầm “con cưng” của mình và chạy lên tầng trên. Khi thấy anh hai ra lệnh cậu liền chơi cho một phát để bắn bay khẩu súng của tên trùm sỏ kia.

Kiệt cười đắc ý, cậu đứng từ trên chĩa khẩu súng cưng của mình xuống, giọng thách thức:

"Hay là tao tặng mày một phát nữa để đi gặp tổ tiên luôn nhé?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.