Vừa đi hắn vừa bấm điện thoại gọi cho Lưu Tranh.
“Lưu Tranh, tra cho tôi nơi Điền Hải đang ở.”
Hắn thẳng tay ném cái ly kem vừa mới mua còn chưa đụng tới vào thùng rác bên cửa vừa âm trầm hỏi người bên kia.
Lưu Tranh vốn đang chuẩn bị rời khỏi nhà bỗng nhiên bị giọng điệu băng giá khác thường của hắn dọa cho giật mình. Nhưng hắn vẫn đáp lại rất nhanh: “Tôi nghe nói thời gian này lão hay ở câu lạc bộ tư nhân Diễm Sắc.”
Nói ra phải kể đến Điền Hải sau khi bị Tạ Nghiêu đánh thì tính phúc tổn thương nghiêm trọng. Nghe đâu bác sĩ nói là rất khó có khả năng hồi phục như cũ. Chính vì thế từ khi ra viện lão liền ở cái nơi lão hay tàn phá đám thiếu niên điên long đảo phương, mục đích muốn kích thích tính phúc của lão đứng lên lần nữa. Lúc nghe thấy chuyện này Lưu Tranh còn cười nhạo không thôi, lại rủa cho lão không bao giờ lên được nữa, còn bị người bạo nát cúc, cả đời bị người chơi.
“Anh mang người đến đó, túm đầu lão lại cho tôi, được không?”
“Có chuyện gì sao?”
Lưu Tranh không đáp mà nghiêm trọng hỏi vừa bước lên xe lái đi.
Người bên kia hít sâu một hơi như đè nén cái gì rồi mới nói: “Lão bắt Dương Dương rồi.”
Lưu Tranh hít hà một tiếng, sắc mặt cũng lạnh đi.
Nhưng hắn chưa kịp hỏi gì đã nghe Tạ Nghiêu nói: “Sự việc chỉ mới diễn ra đây thôi, lão nhất định chưa nắm được Dương Dương trong tay.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-va-em/3399036/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.