Chương trước
Chương sau
Hứa tiểu cừu hoàn toàn không biết gì cả, mà cho dù có biết thì lúc này cậu vẫn chưa liên tưởng đến.

Cậu chỉ kịp thấy trước mắt hoa lên, người đàn ông trong bồn tắm đã đứng dậy, một phát đem cậu nhấc lên, ném ra khỏi phòng tắm.

Thời điểm bị đuổi ra ngoài, đứng tồng ngồng trước cửa phòng tắm một đỗi, bản thân Hứa Dương vẫn còn đang bi thương vì không làm được tích sự gì.

Không có hơi nước, đầu óc cậu tỉnh táo lại đôi chút, tư duy không phải rất ngốc bắt đầu vận hành.

Cái đó…

Hứa Dương hồi tưởng lại tất cả mọi thứ, sau đó máu trong người như có bom, cùng lúc nổ tung.

“A!..”

Cậu yếu ớt hô lên một tiếng đầy xấu hổ vừa ôm đầu ngồi sụp xuống, rất có xúc động muốn tìm cái lỗ chui vào, lấp đất lại, không gặp người nữa.

Nhưng nếu Tạ Nghiêu có ở đây thì hắn nhất định sẽ nhìn thấy một con cừu nhỏ biểu tình mị nhân, tươi ngon ghẹo người, đuôi mắt ửng đỏ ướt át, đảm bảo hắn sẽ không nhịn được mà đem cậu ném lên giường làm như này rồi làm như vậy một trận.

Còn lúc này hắn nào có ý tưởng khác.

Sau khi ném con cừu nhỏ ngây thơ kia ra ngoài, Tạ đại gia thẹn quá hóa giận trầm mình trong bồn tắm ngập nước, nhìn nhất trụ kình thiên giữa làn nước hắn vậy mà lại có xúc động muốn chém đôi cái lão nhị của mình ra.

Cứng cái gì mà cứng!

Thứ không nên thân!

Ủa mà mắc gì hắn phải ngại? Người ngại phải là con cừu non kia chứ!!!

Tạ đại gia mặt mày vặn vẹo một hồi, cuối cùng không ném nổi một tiếng chửi thề: “Đậu xanh!..”





Buổi tối, lúc ăn cơm không khí khó tránh khỏi trở nên lúng túng. Bên trong lại ngầm lưu chuyển hương vị ám muội một lời khó nói hết, nhưng đều là bắt nguồn từ cái con cừu non chưa trải đời kia.

Tạ Nghiêu dù gì cũng đã sống gần nửa đời người, điều chỉnh một phen đến giờ làm gì còn lúng túng, biểu tình của hắn quả thật là vẫn lạnh lùng như mọi khi. Ai biết mặc dù hắn đã cố gắng không nghĩ đến chuyện đó rồi mà cái con cừu non kia ăn cơm không ăn cho nghiêm chỉnh, cứ mãi đưa ánh mắt lắm lét nhìn hắn… Nhìn thì nhìn đi, hắn cũng không mất miếng thịt, nhưng cớ gì cứ nhìn đũng quần của hắn!!

Tạ đại gia như đứng đống lửa như ngồi đống than bực bội đặt mạnh đũa xuống.

Bộp!

“Dạ!”

“…”

Tạ Nghiêu rất có xúc động muốn bổ cái đầu của con cừu nhỏ khi không lại chột dạ thẳng lưng căng thẳng nhìn hắn ở kia, lời đến bên miệng lại thành nghiến răng nghiến lợi nói: “Lát nữa vào làm ấm giường cho tôi!”

Nói xong hắn đứng dậy đi mất, để lại con cừu nhỏ ngơ ngác hồi lâu.

Ấm giường?

Hứa tiểu cừu tuổi còn nhỏ tri thức không đủ nhẩm đi nhẩm lại hai chữ kia một đỗi vẫn không hiểu được ấm giường hai chữ này là nghĩa gì? Đến cuối cùng với đống tri thức đó cậu chỉ có thể lý giải theo đúng nghĩa đen.

Cho nên tối đến khi Tạ Nghiêu còn đang trong phòng thể hình thì con cừu non Hứa Dương đã tắm rửa sạch sẽ thơm tho mon men chui vào trong phòng của hắn.

Căn phòng lúc cậu chà lưng cho Tạ Nghiêu đã từng đi vào nhưng không có thời gian nhìn kỹ, hiện tại lại lần nữa đi vào, mục đích còn là cái giường lớn màu tro kia, cậu mới sâu sắc cảm thấy hơi thở của người đàn ông tràn ngập trong phòng. Nó dày đặc không nói, còn rất có tính công kích mặc dù đó chỉ là ảo giác của cậu.

Thế nhưng nó cũng không khiến cho ý định muốn làm ấm giường của cậu bay đi mất.

Cậu thật cẩn thận tiếp cận cái giường, sau đó không chút ngần ngại chu mông bò lên, chui vào chăn, đến khi chỉ còn lộ ra hai con mắt tròn tròn đen láy ngây thơ non nớt.

Lúc Tạ Nghiêu vào phòng chính là đối diện với một đôi mắt như vậy, hắn mém chút là bị nó đánh rụng tim.



Cho nên hắn bất giác hỏi mà không kịp suy nghĩ: “Cậu làm gì vậy?”

Còn rất có hương vị hờn dỗi vu vơ nha.

Tạ đại gia còn chưa có hết giận chuyện trong phòng tắm đâu. Khụ.

Hứa tiểu cừu nhận mệnh mà đến ngu ngơ nhìn hắn, thiếu điều dán hai chữ ngốc nghếch lên trán, đôi mắt chớp chớp vô tội nhưng vẫn giữ nguyên tư thế nằm yên mà trả lời hắn: “Chú nói làm ấm giường cho chú.”

“Em đã ủ rất lâu, chắc cũng sắp được rồi.”

“…”

Tạ đại gia đối với sự chân thành thẳng thắn của cậu nói không hết câm nín.

Một đỗi hắn lại cảm thấy có gì đó không đúng mà không khỏi nhìn kỹ cái con cừu non kia hơn.

Cuối cùng hắn mới biết cái gì không đúng.

Tạ đại gia chịu trăm cay ngàn đắng cả ngày nay giận quá hóa cười, còn rất có hương vị nghiến răng nghiến lợi chầm chậm tiếp cận con cừu non ngây thơ kia.

Xuất phát từ bản năng tự vệ, Hứa tiểu cừu không phải không thấy áp lực đến từ trên người Tạ Nghiêu. Cậu bất an nhúc nhích thân hình muốn bò dậy.

Nhưng còn chưa đợi cậu bò lên đã bị bóng lưng cao lớn của Tạ Nghiêu phủ xuống, giam cầm trên giường.

Con cừu non liền run rẩy mở to đôi mắt ngốc nghếch của mình ra nhìn khuôn mặt gần kề, trái tim non nớt chưa trải sự đời đập thình thịch như trống, khẽ lắp bắp gọi: “Chú…”

“Cậu nghĩ làm ấm giường là sao?”

“Em…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.