Cậu đánh cái thở dài, vừa lê tấm thân tàn tạ đứng dưới vòi sen tắm rửa, trong đầu vừa lăn tăn về người sắp ghé đến nhà họ hôm nay.
Tạ Nghiêu thật sự sẽ đến nhà họ ư?
Người chú dượng kia sẽ có dáng vẻ gì nhỉ?
Anh em với Tạ Thạch thì chắc cũng chẳng phải hạng tốt lành gì đâu nhỉ...
Tạ - Chẳng phải hạng tốt lành - Nghiêu lúc này đang hồng hộc trên máy chạy bộ vừa nhận điện thoại. Dáng vẻ vô cùng thong dong, mặc cho mồ hôi chảy dọc theo thân hình nhượng người thèm thuồng của mình.
"Buổi chiều tôi mới đến nghĩa trang."
"Cái gì? Sao lại không đi luôn đi? Buổi chiều tôi còn muốn mang ông đi kiến thức tài tuấn Hải thành."
Người bên kia vừa nghe liền không tán thành.
Đương nhiên rồi, khó lắm Tạ Nghiêu mới về Hải thành, Lưu Tranh sao có thể tha cho hắn được.
Tạ Nghiêu lại rất hờ hửng đáp lại: "Tôi phải qua nhà Tạ Thạch."
"Tạ Thạch??"
Âm thanh của Lưu Tranh phát ra từ điện thoại bất giác cao hơn: "Ông đến đó làm gì?"
"Mà không đúng. Ông đã bao nhiêu năm rồi không đếm xỉa đến bọn họ? Tôi còn tưởng ông cắt đứt với lão rồi?"
Không trách Lưu Tranh nghĩ như vậy. Đến cả Hứa Dương chẳng quen thẳng thân còn nghĩ được kia mà.
"Mấy năm nay ông không ở đây, tôi nghe đâu lão ta cưới vợ khác rồi kia."
"Ờ."
Tạ Nghiêu chỉ hờ hửng đáp một tiếng, đối với chuyện này hoàn toàn không hề để tâm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-va-em/3398986/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.