Đầu hè năm 1994, tỉnh tây thành nhỏ Cao Dương huyện bị thời tiết nóng thiêu đốt không ngừng không nghỉ, một năm này, Dịch Thiên Hành học lớp mười hai đã mười bảy tuổi, cao 1m70, gương mặt thường thường thực thực, không mập không gầy, không nghi ngờ chút nào thuộc về người bình thường vứt vào trong cả đám người cũng không có chút nào nổi bật.
Bất quá hắn ở trong huyện miễn cưỡng được coi là danh nhân. Cái danh này thực ra tương đối kỳ lạ, thuộc về một loại khác người, ai kêu hắn và tuyệt đại đa số hài tử trên đời có cuộc sống vô cùng khác biệt chứ? Hắn không cha không mẹ, nhưng cũng không được tính là cô nhi, mà được lão đầu nhi nhặt ve chai ở thành tây nuôi lớn.
Từ lúc nhỏ Dịch Thiên Hành đã bắt đầu đi theo lão đầu nhi mà chính mình gọi là gia gia ở trong đống rác chung quanh nhặt ve chai đem bán, hắn vẫn gọi chuyện này là kiếm ăn, cũng đúng, chính là từ những thứ bỏ đi mà đổi thành thức ăn.
Cho đến rất nhiều năm sau này, mọi người ở một dải ven cồng thành còn nhớ rõ những năm đầu thập niên tám mươi, có một đứa trẻ cơ trí khả ái, trên người tràn đầy dơ bẩn, càng nhớ được thời điểm đứa trẻ này vừa học bò, cũng đã bắt đầu trên mặt đất nhặt thuốc lá hút dở cho gia gia của mình.
Đứa trẻ này biết đi, trừ ở trên bãi rác kiếm ăn ra, lại bắt đầu đến chợ rau ở tây nhai ngày ngày ngồi cạnh, thân thể nho nhỏ, hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-tuoc-ky/2355816/quyen-1-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.