Dịch Thiên Hành lúc còn ở huyện thành, cảm thấy mình là một yêu quái, cùng Cổ lão gặp gỡ, mặc dù xóa tan được một chút tâm tư buồn rầu, nhưng trong lòng lo sợ không yên vẫn không biến mất. Cho đến hôm nay ở tỉnh thành trong Quy Nguyên tự chân chính kiến thức huyền đạo, mới hiểu được chính mình cũng không phải phi nhân loại, cũng không thấy đặc dị thế nào. Khúc mắc đã tan, hắn nhìn lại những người bình thường này, đã không hề có né tránh như thường ngày, cũng có vài phần cảm giác đưa mắt nhìn xuống chúng sanh.
Hắn không chút khách khí đi tới bàn dài cuối phòng họp, ngồi vào chiếc ghế da, khẽ cau mày, phát hiện cũng không thoải mái hơn ghế dựa trong tiểu hắc ốc của mình là mấy, quét mắt mọi người cùng tiến vào một cái, phát hiện mọi người sắc mặt khác nhau, không khỏi dưới đáy lòng cười thầm, trên mặt hiện lên nụ cười lười dương dương tự đắc, nhẹ giọng nói: "Đều ngồi đi."
Mọi người hai mặt nhìn nhau, tựa hồ nhất thời không biết nên ứng đối như thế nào.
Viên Dã đang kêu Tiểu Tiếu bưng trà cho Dịch Thiên Hành lúc này mới phát hiện không khí trong phòng họp không đúng, lạnh lùng nói: "Thiếu gia bảo các ngươi ngồi, làm sao còn đứng? Có phải ngại chân của mình không mỏi hay không?"
Viên Dã cùng Dịch Thiên Hành đã gặp mặt vài lần, ở trước mặt Dịch Thiên Hành, hắn vĩnh viễn là người hầu khiêm cung có thừa, chấp lễ rất nghiêm, mà vào lúc này, hắn lạnh lùng nói một câu làm cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-tuoc-ky/2355743/quyen-2-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.