Dịch Thiên Hành có chút bất an mơ hồ, dùng hai ngón tay nhẹ nhàng vuốt vuốt đám lông trắng trên đầu Tiểu Chu tước, đầu cũng không dám ngẩng lên, nhẹ giọng hỏi Bân Khổ đại sư bên cạnh: "Đại sư, làm sao lại thành trắng rồi? Không phải là lão tổ tông nắm đầu tiểu tử này đập vào tường vôi đấy chứ?"
Bân Khổ đại sư dở khóc dở cười nói: "Lão tổ tông mặc dù ngây thơ, tính tình trẻ con, cũng không đến mức làm chuyện quái đản đến như thế." Hắn ghé sát vào nhìn, không ngờ sắc mặt phút chốc biến đổi, hiển nhiên là khiếp sợ dị thường.
Lúc này thanh âm của lão tổ tông lại vang lên.
"Đúng là kẻ ngốc không biết gì."
Dịch Thiên Hành thật sự không hiểu được tính tình của vị đại nhân vật này, sợ đắc tội hắn chịu thêm đau khổ, liền theo lời Bân Khổ đại sư truyền thụ, làm bộ như không nghe thấy. Hắn nghiêng mặt nhìn Bân Khổ vẻ mặt khiếp sợ, buồn bực nói: "Đại sư, dúm lông trắng này có gì cổ quái ư?"
"Thiên... Thiên... Thiên áo cà sa?" Bân Khổ đôi môi chu ra, bỗng nhiên khinh thân nhảy ra khỏi thiện phòng, không tới mấy khắc đã đi tới ngoài nhà tranh phía sau núi.
Dịch Thiên Hành mặc dù cũng đi theo, nhưng hơi sợ màn hào quang màu xanh nhạt, cũng chính là kim cương phục ma quyển kia, chỉ chịu xa xa ở bên hồ, một mặt nhẹ nhàng vỗ về Tiểu Chu tước rõ rang đã rất mỏi mệt, một mặt dỏng tai nghe Bân Khổ đại sư đang nói cái gì.
"Lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-tuoc-ky/2355724/quyen-2-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.