Đây là một loại võ công của Khiết Đan, bằng không thì chính là tà thuật.
Kiểu gì sáng sớm ngày mai, trẫm cũng phải tới tiểu phật đường Thái hậu thường tĩnh tọa ngồi lấy vài canh giờ để tiêu trừ tức giận.
Vài cái suy nghĩ cứ xoay vòng vòng trong đầu Hoàng đế. Tầm mắt trốn tránh chuyển tới chén dược, y dùng yết hầu khô khốc nói, “Uống thuốc đi.”
“Ta không uống.”
Cuộc đối thoại lại quay về chủ đề cũ, không hề tiến triển.
“Tùy ngươi.” Hoàng đế phẫn nộ ném lại hai chữ, đi đến long sàng, ngáp dài một cái.
Hôm nay thật sự rất mệt mỏi.
Người mệt, tâm cũng mệt rồi.
“Tranh Nhi.” Thanh âm từ phía sau truyền tới.
Thắt lưng của Hoàng đế lại thẳng lên.
Không sai, trước khi ngủ, cũng nên xử trí người này đã.
Nhưng mà, một người bị thương đến máu chảy đầm đìa như vậy lại có thể làm ra chuyện ác độc gì khi mình ngủ?
Có nên trói hắn vào dưới chân thư trác không nhỉ?
“Tranh Nhi?”
“Gì?” Hoàng đế quay đầu, nâng mi nhìn Thương Nặc.
Nghĩ người này tất muốn cùng mình dây dưa, y không ngờ Thương Nặc lại mở miệng dặn dò, “Mùa thu tiết trời cũng đã lạnh, đừng chỉ nên đắp một cái chăn.”
Hoàng đế bỗng nhiên giật mình. Trong lòng mông mông lung lung không thể nói rõ, tựa như đau mà cũng như không phải. Y lại nghe thấy Thương Nặc thâm tình chân thành nói, “Ngươi ngủ không yên, thích xoay người, lại hay đá chăn. Trên giường chỉ có một cái chăn, không đủ cho ngươi. Hoàng hậu cùng phi tử của ngươi ngủ như một đám lợn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-tu/93397/quyen-1-chuong-11-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.