“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Hoàng thành nguy nga đã có hàng trăm năm lịch sử.
Các thần tử phủ phục dưới chân thoạt nhìn thì tưởng xa nhưng tiếng tung hô cũng đủ đinh tai nhức óc. Thanh âm này có khi truyền từ đại điện xa xôi đến tận ngoại thành không biết chừng.
Mùa thu lại tới rồi.
Người ngồi trên long ỷ hướng ánh mắt về khoảng trời nơi ngoại thành xanh xanh rồi lại yên lặng rũ tầm mắt xuống. “Các khanh bình thân”. Giọng nói Hoàng đế ôn hòa nhưng không kẻ nào dám khinh thường.
Không tồi, y là chúa tể của tứ phương, là Hoàng đế của ngàn vạn con dân và thần tử.
Mùa thu đã đến.
Không khí tiêu điều, sân đình vắng lặng.
Mùa thu cô tịch khiến người ta cảm thán, rốt cuộc lại đã đến.
“Hoàng Thượng?” Dưới bậc thang, Trương thừa tướng lão luyện biết lòng quân chủ không yên, cẩn thận gọi, “Hoàng Thượng?”
“Tại sao còn chưa nói?” Hoàng đế chuyển ánh mắt tới người cựu thần, môi hơi giương lên, “Trẫm vẫn đang nghe, Hà Nam vụ mùa bội thu, nói tiếp đi.”
Hoàng đế tuổi còn rất trẻ, diện mạo đoan chính.
Vị này trước đây là Nhị Vương gia thuở nhỏ nhận hết sủng ái của tiên hoàng, là người có khí độ bất phàm nhất trong các hoàng tử. Lúc này y khẽ mỉm cười, cả người tràn ngập vẻ cao quý, chúng thần tử nhìn thấy thế trong lòng liền run lên.
Chỉ là, trong lòng vướng bận nên tâm tư cũng khó lường.
Bất quá, những vị thiên tử đều có tâm tư khó lường, không phải sao?
“Vâng.” Trương thừa tướng kìm lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-tu/93386/quyen-1-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.