Triều đình vang lên tiếng hoan hô như sấm dậy suốt một ngày trời.
Tảng đá lớn treo cao trong lòng triều thần cuối cùng cũng rơi xuống.
Ít nhất trước mắt thiên hạ đã thái bình!
Ngay cả hậu cung không chút liên quan cũng dậy sóng bởi tin tức tốt lành này, các phi tử khẽ cười thầm, đoán Hoàng đế hôm nay cao hứng, hẳn là sẽ lật bài tử của mình.
Thái hậu đã nằm lâu trên giường cũng được Hoàng hậu đỡ ra phơi nắng, phi tử hậu cung đều đến nịnh hót hầu hạ, ăn uống một phen.
Hoàng đế được vây quanh ca ngợi, thế nhưng lại nhốt mình trong phòng.
Hoàng Thượng làm sao vậy? Các thần tử khe khẽ hỏi nhỏ, đảo mắt lại nhanh chóng quên ngay.
Tâm tư của đế vương luôn không lường được, không có ai hiểu cũng là bình thường.
“Chúc mừng Hoàng Thượng! Chủ tử hồng phúc tề thiên!”
Bên tai tới tới lui lui đều là tiếng nói vui sướng chói tai rất ồn ào, y nhắm mắt lại, trong tâm trí bỗng nhiên hiện lên hình ảnh ban đêm mình giơ chân đá Thương Nặc.
Rốt cuộc đã đá bao nhiêu cái? Máu kia là từ miệng vết thương chảy ra, hay là do nội thương, hộc ra từ miệng? Hoàng đế hết lần này đến lần khác suy nghĩ vấn đề không tìm ra đáp án, tựa như đang tra tấn bản thân.
Không ai hiểu y. Các thần tử vẫn kích động chuẩn bị lễ tiếp đón long trọng cho đoàn quân chiến thắng trở về. Đám nô tài vui mừng, nói liên tục một thứ âm điệu cao vút.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-tu/3254278/quyen-2-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.