Thương Nặc rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra ở tẩm cung Hoàng hậu sáng hôm nay.
Nhất định là có chuyện gì rồi.
Bởi vì Hoàng đế da mặt kỳ thật mỏng tới cực điểm, tính cách thất thường tới cực điểm, sau khi trở về lại không mở miệng hỏi hắn, “Chừng nào thì ngươi cút đi cho trẫm?”
Trên thực tế, y trở lại đã được một lúc, con mắt cũng không buồn liếc Thương Nặc tới một cái.
Hoàng đế ngồi trước thư trác, cầm tấu chương bọc màu minh hoàng trong tay, xem cẩn thận từng phần một. Vẻ mặt y lúc này thật bình tĩnh, thỉnh thoảng ngẩng đầu, liếc nhìn Thương Nặc đang nghiền ngẫm quan sát mình cũng không tỏ vẻ buồn bực.
“Châm trà.” Trong gian phòng bày trí trang nhã, sau giờ ngọ, thanh âm Hoàng đế rốt cục vang lên.
Thương Nặc đang ngắm y tới xuất thần bỗng giật mình bừng tỉnh, “Hả?”
“Châm trà.” Hoàng đế cầm tấu chương không chút để ý đến người kia, ánh mắt cũng không thèm liếc, tùy tay chỉ chỉ nơi đặt chén nước.
Thương Nặc đi tới, lấy tay sờ sờ, “Lạnh quá.”
“Uống lạnh đi, trà nóng khó uống.”
Hắn rót một chén rồi đưa cho Hoàng đế.
Hoàng đế tựa hồ bị tấu chương thu hút, không đón lấy mà tùy tay gõ một tiếng lên thư trác. Thương Nặc đặt chén trà bên cạnh tay y.
Dù sao Hoàng đế ở Bàn Long Điện nhiều ngày luôn được người xúm quanh hầu hạ, một ngày không có cung nữ thái giám cũng không tiện lắm. Giờ Thương Nặc nghe sai phái, sau một buổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-tu/3254274/quyen-2-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.