edit: lười
Uyển Tiểu Côi: Tôi cảm ơn ngài (xem thường)
Nội tâm Uyển Tiểu Côi cuồng trợn trắng mắt, mấy người này đúng là quá không biết xấu hổ, còn cái gì mà cự lạc của thế gian, nàng thà đâm tường tự sát cũng không muốn vận động với mấy tên tráng hán này.
Nàng lại lần nữa lùi về phía sau, ba tráng hán đi bước một tới gần. Mắt thấy sắp bị bắt lấy, Uyển Tiểu Côi lắc mình một cái khó khăn tránh đi.
Kỳ quái, hình như nàng cảm nhận được bên ngoài cửa có người.
Áp lực trong lòng giảm hơn phân nửa, ít nhất còn có đường sống.
Nàng thực cảm ơn lực tra xét kinh người của Uyển Thập Nhị.
Ba đại hán t*ng trùng lên não như hổ rình mồi, Uyển Tiểu Côi quyết định đánh cuộc một phen!
Nàng lạnh lùng mở miệng: "Kể cả ta đã là người chết, các ngươi đụng đến ta, sơn chủ cũng sẽ không buông tha cho các ngươi. Các ngươi phải nghĩ thật kỹ, nếu không tin thì tự mình đi hỏi Ngô tổng quản đi."
Ba người thi hình nghe xong liền cười ha hả: "Nha đầu nhà ngươi thật to gan, dám lấy sơn chủ hù dọa chúng ta. Ngươi có biết, người đưa tới mỗi ngày muốn chúng ta giết thì hơn một nửa đều nói như vậy. Còn gạt chúng ta đi đến trước mặt Ngô chủ quản ăn phạt, thật sự đáng chết."
Nói như vậy, ba người này không chỉ làm một lần...
Thật sự quá ghê tởm.
Đôi mắt lạnh băng không một gợn sóng của nàng tràn đầy chán ghét và khinh bỉ.
Người thi hình giận dữ: "Còn dám xem thường chúng ta?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-tu-phan-dien-luon-muon-tim-duong-chet/927135/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.