Chương trước
Chương sau
edit: lười
Uyển Tiểu Côi: Tôi cảm ơn ngài (xem thường)
Nội tâm Uyển Tiểu Côi cuồng trợn trắng mắt, mấy người này đúng là quá không biết xấu hổ, còn cái gì mà cự lạc của thế gian, nàng thà đâm tường tự sát cũng không muốn vận động với mấy tên tráng hán này.
Nàng lại lần nữa lùi về phía sau, ba tráng hán đi bước một tới gần. Mắt thấy sắp bị bắt lấy, Uyển Tiểu Côi lắc mình một cái khó khăn tránh đi.
Kỳ quái, hình như nàng cảm nhận được bên ngoài cửa có người.
Áp lực trong lòng giảm hơn phân nửa, ít nhất còn có đường sống.
Nàng thực cảm ơn lực tra xét kinh người của Uyển Thập Nhị.
Ba đại hán t*ng trùng lên não như hổ rình mồi, Uyển Tiểu Côi quyết định đánh cuộc một phen!
Nàng lạnh lùng mở miệng: "Kể cả ta đã là người chết, các ngươi đụng đến ta, sơn chủ cũng sẽ không buông tha cho các ngươi. Các ngươi phải nghĩ thật kỹ, nếu không tin thì tự mình đi hỏi Ngô tổng quản đi."
Ba người thi hình nghe xong liền cười ha hả: "Nha đầu nhà ngươi thật to gan, dám lấy sơn chủ hù dọa chúng ta. Ngươi có biết, người đưa tới mỗi ngày muốn chúng ta giết thì hơn một nửa đều nói như vậy. Còn gạt chúng ta đi đến trước mặt Ngô chủ quản ăn phạt, thật sự đáng chết."
Nói như vậy, ba người này không chỉ làm một lần...
Thật sự quá ghê tởm.
Đôi mắt lạnh băng không một gợn sóng của nàng tràn đầy chán ghét và khinh bỉ.
Người thi hình giận dữ: "Còn dám xem thường chúng ta?"
Uyển Tiểu Côi lạnh lùng nói: "Sơn chủ muốn ta chết, không phải muốn ngươi làm bẩn ta. Các ngươi nếu lại qua đây, ta liền tự sát!"
Người thi hình thật sự sợ nàng tự sát không nếm được ngon ngọt, hung ác nói: "Bớt nói nhảm! Chúng ta đều là những người thi hình có kinh nghiệm phong phú, không nghe lời chúng ta sẽ cho ngươi thấy thế nào là sống không bằng chết!"
Nói xong ba người kín không kẽ hở mà nhào đến, Uyển Tiểu Côi duỗi tay muốn phản kháng, người thi hình quả nhiên như lời bọn họ nói, lúc Uyển Tiểu Côi duỗi tay ra phía trước liền duỗi tay bẻ gãy hai tay nàng.
Nàng đau đến mức lập tức ứa ra nước mắt, giây tiếp theo trời đất liền quay cuồng, nàng vô thố bị đè ở dưới, trước ngực gắt gao dán vào sàn nhà lạnh lẽo cứng rắn, sau lưng là hô hấp thô nặng của đại hán.
Uyển Tiểu Côi vừa đau vừa sợ, nước mắt sinh lý bởi vì bị đau và sợ hãi mà tràn ra, nàng bị áp chế gắt gao, không thể nhúc nhích. Á huyệt cũng bị điểm, không kêu được.
Trong lòng thét chói tai: Hệ thống! Hệ thống! Làm sao bây giờ!
Hệ thống nhanh chóng an ủi nói: Ký chủ đừng lo lắng, hệ thống sẽ bảo vệ ngài. Lúc ngài bị xâm phạm, hệ thống lập tức kích phát ra cơ chế bảo vệ, không để người phạm tội thực hiện được ý đồ.
Uyển Tiểu Côi kích động: Sao ngươi không nói sớm! Rốt cuộc ngươi có đáng tin không vậy! Hôm nay ta mà có chuyện gì mẹ nó ta đồng quy vu tận với ngươi!
Hệ thống cũng mồ hôi đầy đầu: Ký chủ yên tâm, chúng ta rất đáng tin cậy.
Uyển Tiểu Côi tức giận đến thiếu chút nữa vỡ tim: Ta tin ngươi mới có quỷ, mẹ nhà ngươi.
Nàng bị ba tên đại hán đè trên mặt đất, ngực cũng sắp bị đè vụn.
Cứu mạng... Phong cách của kịch bản sắp bị đổi rồiii!
Uyển Tiểu Côi nhắm mắt xoay đầu không cho bọn họ chạm vào, đại hán nổi giận cho nàng một cái bạt tay, nửa khuôn mặt nàng lập tức sưng lên.
"Mẹ nó còn không thành thật lão tử liền làm thi thể ngươi!"
Uyển Tiểu Côi rốt cuộc cũng hỏng mất khóc ra tiếng.
Nhưng vào đúng lúc này cửa đột nhiên bị đá văng!
Bốn người trong phòng đều yên lặng.
Ba tên đại hán kinh sợ nhìn về phía cửa, trong phút chốc cảm thấy linh hồn xuất khiếu, sởn hết tóc gáy.
Uyển Công Ngọc ngược sáng giống như thần tiên bay xuống, phía sau hắn là Ngô Úc.
Hắn nghiêng đầu cười: "Các ngươi chơi rất kích thích."
Hệ thống cười nói: nhìn thấy không ký chủ, có người tới cứu ngài.
Uyển Tiểu Côi không muốn để ý đến cái hệ thống đáng chết này, Uyển Công Ngọc tới cứu nàng?
...Hắn cũng không phải người gì tốt.
Nhưng trước mắt, sự kinh sợ mà Uyển Công Ngọc mang đến hiệu quả một trăm phần trăm, nàng cảm thấy áp lực trên người không còn, ba tên đại hán cuối cùng cũng buông tha nàng.
Lập tức luống cuống tay chân bò khỏi người nàng quỳ gối xuống trước mặt sơn chủ, đầu gắt gao dính vào mặt đất, không dám có một tia vô lễ.
Bởi vì hai tay Uyển Tiểu Côi bị gãy, chỉ có thể vô lực đứng dậy, quỳ xuống trước mặt sơn chủ, đầu đặt trên mặt đất.
Một nửa mặt của nàng bị đánh sưng lên, tóc tai quần áo đều hỗn độn, trên mặt còn có nước mắt, thoạt nhìn rất nhu nhược đáng thương.
Nhưng sơn chủ đến, nàng vẫn vô cùng cung kính quỳ xuống, dù cho hai tay bị gãy, nàng vẫn kéo đôi tay ấy dập đầu với sơn chủ.
Ngô Úc nhìn nha đầu này, trong lòng có một tia thưởng thức.
Cái trán chạm vào mặt đất lạnh lẽo. Uyển Tiểu Côi bị công năng chỉnh lý hành vi này bức điên rồi. Nàng thảm như vậy còn bắt nàng dập đầu, nàng là người cuồng ngược không thành chắc?
Uyển Công Ngọc không nhìn nàng mà là cười nhìn về phía ba tên đại hán: "Bảo các ngươi xử lý một nha đầu, các ngươi còn cho bổn sơn chủ một tiết mục như vậy?"
Ba tên đại hán đã sớm héo vào lúc Uyển Công Ngọc đến, giờ phút này còn nghe được sơn chủ hỏi như vậy, cảm giác lạnh lẽo truyền từ gang bàn chân đến cổ. Mồ hôi lạnh của ba người chảy liên tục, hối hận không thôi, vội vàng xin tha: "Thuộc hạ chỉ là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, quên mất bổn phận. Sơn chủ thứ tội! Sơn chủ thứ tội!"
Uyển Công Ngọc cười lạnh nói: "Nữ tử trên dưới Tàng Vũ sơn đều là của bổn sơn chủ, cho dù chết cũng là của ta. Ba người các ngươi đến hình phòng đã lâu, còn nghĩ đất này hoàng đế không chạm đến? Nếu các ngươi thích làm mấy hoạt động đó như vậy, bổn sơn chủ liền thưởng mỗi người mười thi thể ở bãi tha ma sau núi, trước khi chết cảm thụ được cái gì gọi là cực lạc của thế gian, tư vị mê người."
Lời này của hắn là lời đại hán nói với Uyển Tiểu Côi vừa nãy, thì ra lúc đấy hắn nghe được!
Ba tên đại hán như vào hầm băng, sơn chủ không chỉ muốn bọn họ chết mà còn muốn lúc chết làm với tử thi...
Còn không bằng trực tiếp giết chết bọn họ!
Nhưng ba tên đại hán không dám tự sát, thủ đoạn của sơn chủ đến ác quỷ địa ngục cũng không bằng. Bọn họ muốn chết nhưng sơn chủ có rất nhiều biện pháp làm cho bọn họ sống không bằng chết.
Bọn họ chỉ là ngoại sơn hình phòng, thường ngày chỉ tra tấn một ít nhân vật nhỏ.
Nghe nói nội sơn hình phòng mới là đáng sợ thực sự.
Uyển Công Ngọc liếc mắt nhìn Ngô Úc: "Ngô Úc, tự mình ngươi đi làm. Mười cái, một cái cũng không thể thiếu."
Ngô Úc chắp tay: "Vâng."
Ông cũng cực kỳ ghê tởm ba người này, lập tức phân phó người kéo đi, điểm á huyệt phòng bọn họ la to làm hỏng tâm tình của sơn chủ.
Uyển Tiểu Côi âm thầm sảng khoái, tuy Uyển Công Ngọc tàn bạo vô đạo, nhưng đối với người xấu, thủ đoạn của hắn làm người ta sảng khoái vô cùng.
Mười cỗ tử thi? Ha ha ha, mệt hắn nghĩ ra.
Chỗ thi thể ở bãi tha ma kia, đều do hắn tùy ý vất ở đó, không phải kẻ thù thì cũng là người chọc hắn không vui. Uyển Tiêu Côi yên lặng vì ba mươi cỗ thi thể kia siêu độ một phen, chết rồi còn chịu vũ nhục bực này, cũng đủ đáng thương.
Nhưng nàng càng sảng khoái ba nam nhân kia chịu trừng phạt như vậy.
Hệ thống: Mong ký chủ duy trì tâm tính yêu đời lạc quan, luôn hướng về phía mặt trời, không cần quá đen tối.
Uyển Tiểu Côi: Ngươi đừng nói chuyện, nếu có thể đánh được ngươi thì ngươi còn ở đây sao?
Hệ thống rụt rụt cổ, thức thời không nói.
Uyển Công Ngọc nhìn Uyển Tiểu Côi vẫn quỳ trên đất không nhúc nhích, cười khẽ: "Không nói lung tung về bổn sơn chủ và Dương tiểu thư, không tồi."
Uyển Tiểu Côi đoán tên biến thái này phái người nghe góc tường, nếu nàng mà dám nói giống Dương Cần Cần, nàng tin biến thái này sẽ chỉ trong một giây phanh thây nàng.
Nữ chủ chính là ánh sáng của hắn, là thần của hắn, sao có thể để đống bụi bặm thấp kém ấy nàng làm tấm gỗ che chắn được..
Làm sao có thể cho phép người dơ bẩn làm bẩn một nữ nhân giống nữ chủ được, đây chính là khinh nhờn với nữ chủ, hắn nhất định không chịu nổi.
Nàng đoán đúng, nhưng cũng không dám xác định biến thái này sẽ đến cứu nàng, hoặc là hắn đến cứu nhưng lại muộn một bước... Cho nên nàng thật sự sợ hãi.
Uyển Tiểu Côi vẫn là bộ dáng dập đầu xuống đất như cũ: "Thuộc hạ không dám."
Uyển Công Ngọc hừ lạnh một tiếng: "Đứng lên đi."
Uyển Tiểu Côi chịu đựng đau, đứng dậy, sau đó nhấc chân đứng lên. Hai tay mềm nhũn rũ xuống hai bên.
Uyển Công Ngọc nhìn bộ dáng chật vật của nàng mà lòng sinh ghét bỏ, đặc biệt là nửa bên mặt bị sưng kia, khó coi cực kỳ.
Nàng bình tĩnh đứng ở đó giống như một bức tượng, hai mắt nửa rũ, cũng kính mà không nhìn thẳng chủ tử.
Đợi hồi lâu cũng không thấy Uyển Công Ngọc ra chỉ thị gì.
Uyển Tiểu Côi nghĩ thầm, muốn giết cứ giết, không giết thì để nàng đi trị thương có được hay không?!
Tâm tư Uyển Công Ngọc bách chuyển trăm hồi, cuối cùng cũng mở miệng nói: "Ngươi có ba phần giống với Dương tiểu thư, là đại bất kính. Nhưng nhìn vào phân thượng hôm nay ngươi biết thân biết phận, bổn sơn chủ tha cho ngươi một mạng. Nhưng tội đại bất kính này của ngươi, nên trị thế nào?"
Uyển Tiểu Côi mặt không cảm xúc nói: "Tạ chủ tử không giết chi ân, thuộc hạ tự nguyện hủy dung mạo, tuyệt không phiền đến mắt chủ tử."
Dù sao cũng không phải mặt của nàng, tùy tiện.
(wattad)
Uyển Tiểu Côi run rẩy khóe miệng, nàng biết ngay mà, cái hệ thống điêu toa này không đáng tin một chút nào cả.
Không dám thở dài, sợ bị Uyển Thập Lục cùng phòng phát hiện ra không thích hợp. Uyển Tiểu Côi có chút buồn bực thay quần áo ra, nàng thề nàng phải giặt bộ đồ này không dưới mười lần.
Nếu không phải quy định tử sĩ chỉ có mấy bộ đồ thì nàng sẽ ném đi luôn.
Soi gương bôi thuốc lên nửa khuôn mặt bị sưng.
Soi rồi mới biết mặt của nàng đúng là thảm không nỡ nhìn.
Loại người trong mắt không dung nổi một hạt cát như Uyển Công Ngọc vậy mà còn cũng không nỡ hạ lệnh giết nàng, nàng đúng là cảm ơn hắn...
Có cái khỉ ấy, đều tại hắn thì có.
- ----
(truyện do một mình mình edit nên không thể soát hết tất cả lỗi sai và sự ngang trái, rất mong các bạn có thể giúp đỡ bằng cách cmt cho mình biết lỗi sai để mình sửa ạ)
Cảm ơn mọi người
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.