Tưởng chừng mọi chuyện có thể sẽ diễn ra một cách trôi chảy nhưng cô đã sai, vì vừa bước vào phòng khách đã thấy anh ngồi đó mặt hầm hầm đầy tức giận.
Cô mím môi lại, không lẽ anh đã biết gì rồi sao?
Không thấy Mộng Tiệp lên tiếng, Minh Vũ đứng lên đi về phía cô không nhanh không chậm quát lớn.
“Em có biết bản thân mình đang làm gì không? Tại sao ngay cả cái việc bảo vệ bản thân và con em cũng không làm được hả?”
“Em…” mắt cô rưng rưng nhìn anh nói không nên lời.
Mẹ Hàn vội đẩy anh ra rồi ôm cô vào lòng.
“Con la lối cái gì chứ, nó cũng chỉ muốn đi ra ngoài hóng mát chút thôi chứ có làm gì quá đáng đâu.”
“Mẹ đừng có nói giúp cô ấy, mẹ đừng tưởng mẹ có thể giấu con, con đã cho người theo dõi nhất cử nhất động của cô ấy cả rồi. Vì thế chuyện vừa xảy ra đã có người báo cho con biết.”
“Anh cho người theo dõi em? Em là con người có tự do của mình chứ không phải tội nhân mà luôn bị anh giám sát.”
Anh trừng mắt lớn tiếng nói:
“Em còn cố cãi?”
Cô xụ mặt xuống một cách đầy tủi thân, sớm biết sẽ có ngày hôm nay cô đã không đồng ý yêu anh và mang thai con anh rồi.
Mẹ Hàn nhịn không được nữa đưa tay ra đánh vào cánh tay anh thật manh rồi lên tiếng cảnh cáo.
“Tối nay con dâu sẽ ngủ với mẹ và cấm con ngủ chung với nó nghe chưa? Làm con dâu mẹ buồn thì đừng hòng mẹ bỏ qua.”
Nói xong bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-tro-thanh-chong/1813295/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.