Sau khi trấn an ba mẹ xong cô nhìn quanh ngôi nhà mà bản thân đã gắn bó bấy lâu nay mà cười chua xót, cô nhanh chóng lên xe đi ra sân bay và cô không cho ba mẹ đi theo, một là cô sợ sẽ không kiềm được mà khóc mất khi thấy họ đứng tiễn mình lên máy bay, hai là vì còn phải vào bệnh viện chăm sóc cho Hạ Linh nên ba mẹ cần nghỉ ngơi để lấy sức khỏe thì mới chăm sóc tốt cho chị được.
Cô cũng dặn ba mẹ ngày mai hả nói với chị là cô gửi lời hỏi thăm và mong chị giữ gìn sức khỏe, cô không thể đến thăm và nói chào tạm biệt chị được nên mong chị có thể thông cảm cho cô.
Ba mẹ Diệp dù không muốn nhưng cũng phải nghe theo lời cô dặn, ông bà làm sao có thể làm trái ý cô con gái bé nhỏ này được, có quá nhiều chuyện đau khổ với nó nên ông bà không thể làm sai bất cứ thứ gì, nó sẽ khiến cô thêm buồn phiền lo lắng, nếu cô muốn như vậy thì ông bà đành miễn cưỡng chấp nhận.
Nhìn cô lên xe rời đi mẹ Diệp không cầm lòng được mà khóc nức nở trong lòng ba Diệp giọng nghẹn ngào nói:
“Ông à! Tôi không muốn con nó đi đâu, tôi sợ con sẽ sống không quen bên đó hay là lúc bệnh không ai mua thuốc chăm sóc nó cả, rồi nó có bị người bên đó ức hiếp không?”
Càng nói mẹ Diệp càng khóc lớn hơn, ba Diệp thở dài đưa tay vỗ về bà an ủi:
“Thôi, bà đừng khóc nữa con nó lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-tro-thanh-chong/1813257/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.