***
Hạ Linh trở về phòng tức giận đập tất cả đồ đạc trong phòng, do phòng có cách âm nên mọi người trong nhà không ai nghe thấy cả.
Cô ta tức giận nắm chặt tay lại vì dùng quá sức nên ngón tay cứ như thế mà cắm sâu vào lòng bàn tay, máu cũng vì thế từ từ rỉ ra.
Ánh mắt căm phẫn của cô ta nhìn ra ngoài cửa sổ miệng thì thầm:
“Hạ Du! Là mày ép buộc tao phải ra tay mạnh với mày chứ không phải tao cố tình làm như thế, tại sao hết lần này đến lần khác mày luôn cướp mất những thứ vốn thuộc về tao. Không có mày cha mẹ đã yêu thương tao nhiều hơn rồi, không có mày người tao yêu luôn chơi với tao từ nhỏ cũng không vì thế mà yêu mày. Tại sao mày lại xuất hiện trên đời này hả? Từ khi sinh ra cho tới giờ tao luôn nhẫn nhịn nhưng tại sao ngay cả Nhật Minh mà mày cũng muốn cướp của tao”
Cô ta vừa thì thầm vừa rơi nước mắt, có lẽ chỉ khi ở một mình cô ta mới dám rơi nước mắt bởi vì mọi người luôn thấy dáng vẻ mạnh mẽ của cô chứ chưa từng thấy dáng vẻ yếu đuối của cô ta bao giờ. Cô ta ngụy trang quá giỏi mà, dù có đau cách mấy cũng không cho bản thân được thể hiện sự yếu đuối ra bên ngoài, cô ta là một người phụ nữ kiêu hãnh thì làm sao có thể để cho người ta thấy được dáng vẻ tệ hại của cô ta, họ sẽ cười vào mặt cô ta mất.
Hạ Linh từ từ ngã ra xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-tro-thanh-chong/1813239/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.