“Tại sao tôi lại không được ở đây?”
“Anh…anh làm gì từ phòng của Nhật Minh đi ra?”
“Cô biết anh ta?”
Hạo Nhiên nhíu mày lại nhìn cô ta, cô ta liền cười vui vẻ đi lại gần cậu rồi từ từ lên tiếng:
“Tại sao tôi phải trả lời anh?”
Nói xong cô ta lùi lại vài bước, sau đó nhìn anh nhún vai xem như chuyện không liên quan tới cô ta, chân mày Hạo Nhiên càng ngày càng nhíu chặt hơn. Anh rất muốn đánh cô cho bỏ ghét dễ sợ, nhưng cô là con gái nên cậu không thể ra tay, người gì đâu mà hống hách, khó ưa thô lỗ chả ra dáng của một cô gái chút nào cả.
Thấy Hạo Nhiên nhìn mình chằm chằm mặt Hạ Linh bỗng đỏ lên, sau đó quay mặt đi chỗ khác lắp bắp hỏi:
“Anh…anh nhìn cái gì?”
“ Khụ khụ.”
Hạo Nhiên giật mình ho một cái để điều chỉnh lại tâm trạng, anh thế nào mà lại nhìn cô ta chằm chằm như vậy chứ, như kiểu muốn ăn thịt cô ta vậy, mất mặt quá rồi.
“Không có gì, mà nè, tôi nói cô nghe, con gái con đứa thì nên nói chuyện nhỏ nhẹ, đằm thắm lại chút. Đừng cứ lúc nào cũng hung dữ, lỗ mãng như thế, rồi thằng con trai nào mà nó dám để ý.”
Nghe được giọng điệu giễu cợt của cậu, Hạ Linh tiến lên một lần nữa đừng gần cậu, sau đó ngẩng đầu lên quát:
“Anh nói ai hung dữ hả? Tôi được ai để ý thì liên quan gì tới anh? Gặp anh tôi toàn bị thương, anh đúng là đồ xui xẻo mà.”
Cậu nắm mạnh tay cô ta kéo sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-tro-thanh-chong/1813224/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.